Một loạt tiếng nổ truyền đến.
Dọa cho Trương Hiểu Du và Nhan Từ sợ hãi bịt tai lại.
Đối với những người chưa từng tiếp xúc với bắn súng như các cô, âm thanh như vậy quả thực có hơi đinh tai nhức óc.
“Kết quả thế nào?” Cao Sùng ở phía xa hỏi thăm một tiếng.
"Bốn phát trúng vòng 9, sáu phát trúng vòng 10, tổng cộng 96 điểm."
"Thành tích được đấy chứ." Dương Quảng Hạ nói.
Tôn Thuyền cười ha hả, rất hài lòng với kết quả của mình.
Trong những buổi huấn luyện bình thường, thành tích tốt nhất của anh ta là 96 điểm.
Hôm nay anh ta còn không cần sử dụng đến súng của chính mình để đạt được kết quả như vậy, phải nói là mĩ mãn.
“Người anh em, tôi xong rồi, đến lượt anh đấy.”
“Được rồi.”
Lương Nhược Hư lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Dật: “Anh có làm được không? Anh đã sử dụng cái thứ này bao giờ chưa?”
“Ờm… Ý cô là từng chơi... súng lục chưa à? Tôi chỉ quen đánh thực chiến thôi, chưa từng chơi cái thứ này một mình bao giờ.”
“Đây là lúc nào rồi, anh không thể nghiêm chỉnh hơn được à.” Lương Nhược Hư trừng mắt nhìn Lâm Dật, nói:
“Anh không cần phải bắn liên tiếp từng phát như Tôn Thuyền, nhưng nên nhớ, phải đặt khẩu súng lên trên vai. Tuy độ giật của súng M95 không quá lớn, nhưng người bình thường cũng khó mà chịu nổi, tóm lại là đừng để mình bị thương.”
“Cô không phải quan tâm thái quá đâu, ngoan ngoãn về chỗ của mình đi."
“Tôi không phải vì muốn tốt cho anh à, cái tên này đúng là không biết tốt xấu.”
Lương Nhược Hư ngậm một cục tức, quay về đứng bên cạnh Dương Quảng Hạ.
Cô ta vừa không muốn quan tâm Lâm Dật nữa, lại vừa sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn, những cảm xúc đó vô cùng đối lập.
Lâm Dật cầm khẩu súng M95 lên, làm theo lời Lương Nhược Hư dặn, đặt súng lên vai.
Mặc dù bề ngoài bắt chước rất giống, nhưng trong mắt bọn người Tôn Thuyền, tư thế của Lâm Dật không hề đạt tiêu chuẩn.
Bắn thế này thì hoàn toàn không có khả năng đạt thành tích cao.
Chỉ mong không bắn trượt bia đã là tốt lắm rồi.
Lâm Dật hít sâu một hơi, đôi đồng tử co lại, tập trung toàn bộ ánh mắt vào mục tiêu cách đó 50 km.
Với tác dụng của thiết lập hoàn mỹ, thực lực của Lâm Dật hơn hẳn người thường, có thể thấy rõ mục tiêu của mình.
Đồng thời anh sử dụng cách của riêng mình, tính toán được sức gió, hướng gió, gia tốc trọng trường và năng lượng tiêu hao của viên đạn trong quá trình chuyển động.
Dù đó chỉ là những chuyện vụn vặt không đáng kể nhưng chúng vẫn có ảnh hưởng ít nhiều đến kết quả cuối cùng.
Lâm Dật không muốn qua loa cho xong chuyện, anh muốn nó phải thật sự hoàn hảo!
Đoàng!
Lâm Dật bóp cò, viên đạn bay ra, nhưng thân thể anh giống như một tác phẩm điêu khắc, không hề nhúc nhích!
Không hề dịch chuyển.
“Quả nhiên là vậy.”
Mạc Hồng Sơn thầm nghĩ.
Trong số nhưng người ở đây chỉ có anh là đã từng giao thủ với Lâm Dật, vậy nên anh mới là người có quyền lên tiếng cuối cùng.
Thân thể Lâm Dật vững vàng như tấm khiên sắt, độ giật của M95 chắc chắn không ăn nhằm gì.
Sau lần bắn đầu tiên, Lâm Dật hơi nhíu mày, có vẻ đã trúng vòng 9 điểm, thành tích không quá lý tưởng.
Phù!
Thở ra một hơi, Lâm Dật lẩm bẩm: “Thử thêm một phát nữa, được tầm đó là đạt rồi.”
Nghĩ đến đây, Lâm Dật lại bóp cò!
Đoàng!
Lại thêm một phát súng nữa, nét mặt Lâm Dật không chút gợn sóng, kết quả so với anh dự đoán không sai biệt lắm.
Vòng 10 điểm.
Đoàng đoàng đoàng!
Một loạt tiếng súng khác vang lên.
Tốc độ nổ súng của Lâm Dật càng lúc càng nhanh.
Thậm chí còn nhanh hơn cả Tôn Thuyền.
“OK, xem kết quả đi.”
“Anh Lâm, để em xem giúp anh.” Trương Hiểu Du háo hức nói.
Vốn loại việc này phải được thực hiện bởi các chuyên gia, nhưng với một trận đấu mang tính chất giải trí thì làm đơn giản chút cũng không vấn đề gì.
“Cô bé, thành tích thế nào?”
Trương Hiểu Du đứng ở đằng xa, làm bộ nghiêm trang nói:
“Một phát trúng vòng 9, một phát trúng vòng 10, còn lại đều không trúng.”
“Hả? Tôi bắn không trúng bia sao?”
“Đây cũng là bình thường thôi.” Cao Sùng nói: “Dù sao cậu ấy cũng chưa tiếp xúc với bắn bia thực chiến bao giờ. Một lần vòng 9 và một lần vòng 10, làm được như vậy đã là rất giỏi rồi.”
“Lẽ nào như vậy.” Lâm Dật nói: “Tôi đã nhắm rất chuẩn mà.”
“Có phải cậu thua nhưng vẫn không chịu phục không?” Dương Quảng Hạ cười nói, rốt cuộc đã hòa nhau một ván.
"Không hề." Lâm Dật nói: "Cô em Trương Hiểu Du ngốc nghếch này không có chuyên môn đâu, tôi phải tự đi xem mới được."
“Cậu thật sự chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng sao, cứ ở yên chỗ này đi, để tôi gọi Tiểu Trần đi xem cho.”
"Vâng thưa thủ trưởng!" Trần Tự Cường nói.
Trần Tự Cường nhanh chân rời đi, Tôn Thuyền thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ván này lại thua nữa, về sau anh ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp người ta.
Tuy rằng trước đó đã thua một ván.
Nhưng hiện tại đã đòi lại rồi.
Đợi lát nữa còn có bia di động và bia phi tiêu, Lâm Dật chắc chắn không phải là đối thủ của mình, đến lúc đó cũng sẽ không bị giáo huấn nữa.
“Thủ trưởng.” Trần Tự Cường lên tiếng.
“Được rồi, xác định xong thì quay lại.”
Dương Quảng Hạ nhìn Lâm Dật nói:
“Tôi vừa cho người đi xác nhận rồi, giờ cậu đã tâm phục khẩu phục chưa?”
“Chuyện này thì có gì để ông đắc ý. Ông gọi vua bắn súng tới so tài với tôi, tôi có thua cũng không hổ thẹn.”
“Đúng vậy.” Dương Quảng Hạ cười ha hả nói: “Thi bắn bia cố định cậu đã không phải là đối thủ của Tôn Thuyền, lát nữa không cần so tài bắn bia di động và bia phi tiêu nữa, đỡ khiến cậu bẽ mặt.”
Tôn Thuyền dương dương tự đắc, chung quy cũng không làm lãnh đạo mất thể diện.
“Vậy cảm ơn Dương lão tiên sinh nhé.” Lâm Dật nói:
“Mau đi ăn cơm đi, đã giữa trưa rồi, tôi sắp chết đói rồi.”
“Đi thôi, ăn cơm.”
“Thủ trưởng, đợi lát nữa hẵng đi.” Trần Tự Cường chậm chạp chạy tới.
"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì nữa?"
"Người anh em này vừa rồi không bắn trượt bia." Trần Tự Cường khó nhọc lên tiếng.
"Không bắn trượt bia? Vậy tại sao chỉ có hai vết đạn?"
"Bởi vì những viên đạn còn lại đều được bắn xuyên qua vết đạn vòng 10."
Lời này vừa nói ra, nét mặt của toàn bộ mọi người ở đây đều trở nên mất tự nhiên.
Nếu đúng là như vậy, chẳng phải chứng tỏ Lâm Dật đã bắn trúng 99 điểm sao?
“Cậu có chắc là mình không nhìn nhầm không?”
“Thật sự không nhầm, là cô bé này nhìn nhầm.” Vẻ mặt Trần Tự Cường khổ sở, anh ta nói tiếp:
“Đúng là 99 điểm, tốt hơn một chút so với thành tích của lão Tôn.”
Lương Nhược Hư và Nhan Từ cùng nhìn Lâm Dật.
Đôi mắt xinh đẹp của hai cô hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
Lần đầu tiên bắn bia thực chiến, anh ta đã vượt qua cảnh giới của vua bắn súng.
Đây là cái dạng trải nghiệm gì?
“Ừm… có vẻ như ván này tôi lại thắng rồi.”
“Tên nhóc nhà cậu đúng là quái thai, đây là lần đầu tiên bắn bia thực chiến sao?”
“Thật sự, trước đây tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này.”
Dương Quảng Hạ cười khổ, vốn hôm nay ông ta định giáo huấn tên nhóc này một trận.
Không ngờ mấy người giỏi dưới tay ông ta lại bị cậu ta dạy dỗ ra trò.
Chuyện gì thế này!
“Cho dù kết quả có thế nào thì về sau cũng không so tài nữa, nhanh đi ăn cơm thôi, tôi đói bụng lắm rồi.”
Lương Nhược Hư dở khóc dở cười lắc đầu.
Dám ăn nói kiểu này trước mặt Dương lão, từ trước đến nay cũng chỉ có Lâm Dật có gan làm vậy.
“Đi thôi, ăn cơm đi.”
“Đi nào.”
Về phần bữa cơm sau đó, nhóm của Nhan Từ không tham gia, buổi phát sóng còn có những việc khác nên không thể chậm trễ quá nhiều thời gian.
Nhưng Lâm Dật đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta.
Người đàn ông này rất khác với trong tưởng tượng của cô ta.
Năng lực tốt như vậy, tại sao lại muốn làm một streamer?
Tài năng của anh ấy cũng có thể vì chuyện này mà bị mai một đi.
“Xin chào, tôi có thể hỏi phương thức liên lạc của anh được không?”
Trước khi rời đi, Nhan Từ nhìn sang Lâm Dật rồi lên tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate