Lương Nhược Hư nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nhan Từ một chút.
Lâm Dật đã che mặt mình lại, tại sao còn muốn xin phương thức liên lạc của anh ấy?
Lâm Dật cũng nhìn sang Nhan Từ, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần thon thả cũng rất thon thả.
Cho cô ấy một phương thức liên lạc ư, chuyện này không thành vấn đề.
Lương Nhược Hư đảo mắt xem thường, trong lòng ai oán nghĩ: “Bản tính khó sửa đổi.”
Nhận được cuộc gọi của Lâm Dật, gương mặt Nhan Từ hiện lên ý cười, sau đó cô ấy mới đưa người rời đi.
Lâm Dật và Trương Hiểu Du được đưa đến nhà ăn dành cho khách.
"Cậu được huấn luyện những kỹ năng này ở đâu? Ai dạy cậu?" Trên bàn cơm, Dương Quảng Hạ hỏi.
“Thật sự không có ai dạy tôi cả.” Lâm Dật thuận miệng trả lời:
“Ông cũng biết hoàn cảnh của tôi đấy. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, đến kiếm ăn còn khó khăn, làm gì có điều kiện học mấy thứ này?”
“Đừng nói với tôi đó là thiên phú của cậu nhé.”
“Đúng là có khả năng này. Ông chưa từng nghe câu này sao, bố mẹ là ông trời thì pháp lực vô biên.” Lâm Dật nói:
“Khi ông trời đóng một cánh cửa này với tôi, cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác cho tôi. Chút thiên phú này cũng là bình thường.”
“Tên nhóc nhà cậu tỏ vẻ nghèo khổ với tôi à.” Dương Quảng Hạ nói tiếp: “Chắc chắn là không hỏi thêm được gì từ trong miệng của cậu rồi, thôi được ngày hôm nay uống một chén đã.”
Rượu quá ba lượt, món ăn đủ năm vị, bữa cơm này kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc.
“Dương lão, chúng cháu đi trước đây, hôm khác cháu lại đến.” Lương Nhược Hư nói.
“Được rồi, cháu đi đi.”
Lương Nhược Hư gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Dương Quảng Hạ, sau đó xoay người rời đi.
"Thế nào rồi? Có bị thương không?"
Khi mọi người đi hết, Dương Quảng Hạ lên tiếng hỏi.
“Thủ trưởng, ngài đã nhìn ra sao?” Mạc Hồng Sơn ngập ngừng hỏi lại.
"Tuy cậu đã nỗ lực hết sức nhưng cũng không phải đối thủ của người ta, nhất định Lâm Dật cũng sẽ dùng phương thức phát huy sức mạnh đó. Nếu cậu ta không chủ động nhận thua, để lại cho cậu chút mặt mũi, cậu sẽ bị thương đến mất mặt đấy.”
Mạc Hồng Sơn cười chất phác: “Tôi bị thương không quá nặng, nhưng trên người có rất nhiều vết bầm tím. Đừng thấy anh ta gầy như vậy, nhưng tố chất thân thể chắc chắn là hàng đầu. Nắm đấm của tôi lên người anh ta giống như đánh trúng tảng đá, người bình thường không thể có tố chất thân thể tốt như vậy được.”
“Ha...”
Dương Quảng Hạ bật cười, trong lòng thầm nghĩ: “Nhưng cậu ta không phải người bình thường đâu.”
"Được rồi, tôi không còn việc gì nữa, các cậu về trước đi.”
“Vâng thưa thủ trưởng.”
Mạc Hồng Sơn và Cao Sùng đã ra khỏi phòng, Dương Quảng Hạ ngồi trên ghế xích đu, tay cầm quạt phe phẩy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng mười phút sau, Dương Quảng Hạ lại ngồi dậy, lấy ra một chiếc điện thoại di động kiểu cũ, gọi vào số điện thoại của Lương Hướng Hà.
“Ông già này, sao ông lại làm điện thoại tôi vang lên lúc này… Ôi ôi ôi, ông không được đi lại nước cờ đó!”
Rất rõ ràng, Lương Hướng Hà ở đầu dây bên kia đang đánh cờ.
"Vừa rồi con bé Hạt Gạo đã đến chỗ tôi.”
“Bình thường nó không chủ động đến thăm ông như vậy.” Lương Hướng Hà nói tiếp: “Tình trạng thân thể của ông thế nào, không có vấn đề gì chứ?”
"Tốt lắm, cảm giác tám năm hay mười năm sau vẫn không chết được.”
“Chứng tỏ kỹ thuật của thằng nhóc kia không tồi, đã kéo ông về từ quỷ môn quan.”
“Nhưng hiện giờ, Hạt Gạo và cậu ta vô cùng gắn bó, cho nên tôi nghĩ, thử kiểm tra xem kỹ năng cậu ta thế nào, tìm người rèn luyện cậu ta một chút. Nhưng ông đoán xem cuối cùng chuyện gì xảy ra?”
“Các ông đánh cậu ta tơi tả hay sao.” Lương Hướng Hà nói tiếp:
"Tôi đã nói với ông rồi, việc này tôi có thể làm lơ, nhưng nếu làm Hạt Gạo nhà tôi không vui, tôi không giải quyết được, ông đừng có nhờ tôi nói giúp nhé.”
“Tên già kia ông nghĩ cái gì vậy, chuyện tôi muốn nói không phải cái này.” Dương Quảng Hạ nói:
"Vốn dĩ tôi muốn tìm người rèn luyện cậu ta, xem cậu ta là người như thế nào. Nhưng chuyện thì hay rồi, người tôi tìm đến đều bị cậu ta dạy dỗ lại, cái mặt mo này của tôi không còn chút thể diện nào nữa.”
"Người của ông bị dạy dỗ hả?” Ban đầu Lương Hướng Hà hơi kinh ngạc, sau đó thì bật cười ha hả.
"Thằng nhóc Lâm Dật đó lợi hại đến vậy sao, chủ yếu là do ông sơ suất thôi, ông phái tiểu Cao ra thì đã có thể ngăn cậu ta lại rồi.”
"Tôi đã phái tiểu Mạc ra so tài, sau cùng vẫn không phải đối thủ của cậu ta, nếu phái tiểu Cao thì chỉ cần ba chiêu là đã bị hạ gục rồi.”
“Ông đang nói cái gì vậy? Tiểu Mạc không phải là đối thủ của cậu ta, có chắc là Mạc Hồng Sơn không hay là nhầm với người khác?"
"Ở bên cạnh tôi, ngoài cậu ấy ra thì còn ai vào đây nữa.”
"Không có khả năng đó, tôi biết thực lực của tiểu Mạc, một hảo thủ của Hoa Hạ như vậy, không thể bại dưới tay cậu ta được.”
"Là vì chuyện này nên tôi mới gọi điện cho ông đấy, thực lực của thằng nhóc Lâm Dật kia đúng là khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn.”
“Tiểu Mạc không đánh với cậu ta nghiêm túc à, nếu dùng toàn lực thì một chiêu cũng có thể đánh Lâm Dật hộc máu rồi.”
“Đã dùng toàn lực rồi, nhưng ông biết đấy, dù thế nào, Lâm Dật cũng sẽ dùng phương thức phát huy sức mạnh đó, tiểu Mạc ở trước mặt cậu ta vốn không có cơ hội để đánh trả, suốt cả trận đều bị áp chế, đến nỗi toàn thân xanh tím, thằng nhóc Lâm Dật kia ngược lại chẳng bị làm sao.”
"Cậu ta mà cũng bị vậy sao?"
“Đúng vậy, tôi có thể chắc chắn." Dương Quảng Hạ nói:
"Phương thức phát huy sức mạnh này từ thời xưa đã được truyền từ đời này sang đời khác, nếu không có người chỉ dạy thì chắc chắn sẽ không thể học được."
Sau vài giây im lặng, Lương Hướng Hà mới lên tiếng:
"Vậy ông đang nghi ngờ điều gì?"
“Ông nghĩ có khi nào Lâm Cảnh Chiến bí mật trở về dạy cậu ta những thứ này không."
"Điều đó là không thể, với tình hình ở bên đó, ông ta có muốn trở về cũng khó.” Lương Hướng Hà nói:
"Mấy năm qua vẫn ổn, nhưng những năm gần đây, anh ta luôn ở trong tình trạng nửa mất tích. Nếu không phải tự mình xuất hiện thì không ai có thể tìm được anh ta, hơn nữa tôi đoán anh ta chưa từng nghĩ đến việc mình có một đứa con trai."
“Người phụ nữ đó hiện tại thế nào? Có tin tức gì không." Dương Quảng Hạ hỏi.
"Tạm thời không rõ, giống như đã biến mất rồi." Lương Hướng Hà thâm trầm nói.
"Có thể là đã không còn trên đời không?”
“Loại chuyện này có ai chắc chắn được đâu." Lương Hướng Hà thở dài nói:
"Nhưng tôi không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra, Lâm Cảnh Chiến không hề biết anh ta có một người con trai như vậy, nhưng cô ta không thể từ bỏ, cho dù là vì đứa con trai này, cô ta cũng sẽ cố gắng sống sót. Vậy nên tôi vẫn luôn có cảm giác cô ta đang lẩn trốn trong một cái xó xỉnh nào đó trên thế giới này, chẳng qua chúng ta chưa tìm ra cô ta thôi.”
“Vậy ông cho rằng có khả năng cô ta đã trở lại, vậy nên mới dạy Lâm Dật phương thức phát huy sức mạnh từ thời xưa? Dù sao nhà họ Tần năm đó cũng là một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.”
“Cái này cũng khó nói." Lương Hướng Hà nói:
"Chuyện về Lâm Dật, tôi cũng biết khá nhiều từ con dâu và Hạt Gạo, lòng dạ Lâm Dật thâm sâu, tâm tư kín đáo vượt xa người thường. Cho dù có chuyện như vậy, cậu ta cũng không lộ ra nửa phần, cho nên việc này không dễ dàng đưa ra kết luận.”
“Ông nói đúng.” Dương Quảng Hạ nói:
"Được rồi, chuyện này cứ dừng ở đây, tôi đi ngủ một giấc trước đã, có việc… sẽ gọi điện cho ông.”
"Được.”
Sau khi cúp máy, Lương Hướng Hà chìm vào trầm tư.
"Ông đang nghĩ gì, cứ nói đi.”
Phía đối diện Lương Hướng Hà là một ông lão tóc ngắn ngồi trên băng ghế nhỏ, bên cạnh là một ấm nước chè xanh, là đội trưởng năm xưa của Lương Hướng Hà, Lục Trường Không.
Mặc dù ông cũng họ Lục, nhưng không có liên quan gì đến Lục Huyền trong tứ đại thiếu gia của Yến Kinh, chỉ là cùng họ mà thôi.
Bàn về địa vị ở Hoa Hạ, Lục Trường Không còn cao hơn Lương Hướng Hà một chút.
Ngày trước cũng chính ông là người giúp đỡ Lương Hướng Hà một tay thúc đẩy cải cách ngành y dược.
“Lão đội trưởng, tôi có việc này muốn nói với ông.”
“Có chuyện gì vậy?” Lục Trường Không thản nhiên nói: “Liên quan đến Lâm Cảnh Chiến sao?”
Lương Hướng Hà lắc đầu: “Không phải chuyện của Lâm Cảnh Chiến, mà là về con trai của anh ta.”
“Thằng nhóc Lâm Dật kia đã thành thạo phương thức phát huy sức mạnh đan điền, ngay cả Mạc Hồng Sơn cũng bại dưới tay cậu ta.”
------
Dịch: MBMH Translate