Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 738 - Chương 736. Người Đồng Đội Như Heo Của Anh Đã Online Rồi

Chương 736. Người Đồng Đội Như Heo Của Anh Đã Online Rồi
Chương 736. Người Đồng Đội Như Heo Của Anh Đã Online Rồi

“Cậu ta mà cũng thua sao?”

Lục Trường Không không ngờ tới.

Lương Hướng Hà gật đầu: "Vậy nên tôi với lão Dương mới nghi ngờ, có thể người phụ nữ kia sau khi quay về, đã nói cho cậu ta biết phương thức phát huy sức mạnh đó.”

“Không thể nào, hai người đừng đoán bừa nữa.” Lục Trường Không nói tiếp:

“Tuy nhà họ Tần là một gia tộc lớn, nhưng cô ta cũng không thể hiểu được những thứ này. Cô ta muốn dạy dỗ Lâm Dật là chuyện không thể, hơn nữa nhà họ Tần đã sụp đổ, những người khác trong gia tộc đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này, cho nên suy đoán của hai người là vô căn cứ.”

Vừa nói, Lục Bắc Thần vừa di chuyển một quân cờ: "Chiếu tướng.”

Lương Hướng Hà nhảy Mã để phòng thủ, nói: “Lão đội trưởng, ý của ông là, cậu ta tự mình học được sao?”

“Cũng có thể như thế.” Lục Trường Không tiếp lời:

“Phương thức cổ xưa này cũng không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện, chúng đều do những người đi trước đã nghiên cứu ra, cậu ta có thể tự mình lĩnh ngộ được cũng là chuyện có thể xảy ra.”

“Nếu mà nói như vậy, thì cậu ta quá lợi hại rồi.”

“Dù gì cậu ta cũng là con trai của Lâm Cảnh Chiến, làm nên chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.”

Sau khi ba người bọn Lâm Dật tách ra chỗ khu vực canh gác, tâm trạng của Trương Hiểu Du lập tức trở nên chán nản.

Anh Lâm có quan hệ thân thiết với thị trưởng, hơn nữa cả hai lại là trai tài gái sắc, mình không thể ở đây làm bóng đèn được.

“Chỉ cần người ta muốn phương thức liên lạc anh liền đưa ngay, thế này có phải là anh coi trọng đạo diễn người ta rồi phải không?” Lương Nhược Hư nói.

“Thả trong ao mà nuôi thôi, cũng chẳng cần phải cho ăn, không biết chừng lúc nào đó sẽ cần dùng đến.”

“Cái nết của anh có chết cũng không đổi.”

“Tôi cũng đành chịu thôi, đã mang khẩu trang đeo kính râm rồi, mà vẫn không che được sức hấp dẫn chết tiệt này của mình, haizz...”

“Hừ!”

Lương Nhược Hư ghét bỏ: “Đừng khiến tôi buồn nôn nữa.”

“Tốt nhất thì anh nên chú ý một chút về vấn đề phong cách sống của mình đi, nếu những chuyện như lần trước lặp lại thêm lần nữa, xem anh thu dọn tàn cuộc như thế nào.”

“Nghe lời cô nói kìa, cứ giống như tôi đã làm gì người phụ nữ kia vậy, dù sao cũng là đạo diễn của đài truyền hình, nói không chừng sẽ có lúc cần đến.” Lâm Dật nói tiếp:

“Một người bình thường như cô sẽ không thể hiểu được tôi đã suy đi tính lại thế nào đâu.”

“Nói chung anh cứ xem xét mà làm đi, Nhan Từ là đạo diễn của đài truyền hình, sắp xếp thế nào cũng chỉ dựa vào một câu nói của tôi thôi.”

“Mẹ nó, thường nghe rằng độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, bây giờ tôi tin rồi.”

Lâm Dật tiếp tục:

“Tôi đi Hoa Thanh Trì, sau đó cô khiến người ta tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại. Đạo diễn đài truyền hình chỉ xin số điện thoại của tôi thôi, cô lại muốn loại bỏ người ta luôn, sự ganh ghét trong tâm tư của người phụ nữ như cô lớn thật đó, thật đáng sợ.”

“Anh cho rằng tôi muốn để ý tới những chuyện này sao, chẳng hiểu ý tốt của người ta gì cả.”

“Cô đừng chọc tôi điên lên, nếu không tôi sẽ trực tiếp ngủ với cô luôn đấy.”

“Anh dám à, anh coi súng trong nhà tôi là vật trang trí thôi sao?”

“Cô nghĩ rằng khẩu súng trong đũng quần tôi rỉ sét rồi sao?”

“Bớt nói bậy với tôi đi.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Bây giờ tôi phải đi đây, còn rất nhiều việc đang chờ tôi. À đúng rồi, sáng ngày mai chú Trần sẽ đi máy bay đến Trung Hải để tổ chức lễ khai mạc cho Viện nghiên cứu và phát triển, nếu anh có thời gian thì qua đó xem thử.”

“Được thôi, để xem tình hình đã.”

“Vậy anh xem xét rồi làm đi.” Lương Nhược Hư chỉnh lại tóc mình: "Tôi đi trước đây.”

Reng reng reng!

Còn chưa kịp đợi Lâm Dật trả lời, điện thoại trong túi áo của anh đã reo lên.

Lấy điện thoại ra xem, phát hiện là cuộc gọi từ Trần Nghiên.

Nhưng có Lương Nhược Hư ở đây, Lâm Dật không bắt máy.

Cô nhóc Trần Nghiên này bình thường sẽ không liên lạc với mình.

Cho nên lần này nhất định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, để tránh phiền phức không đáng có, anh vẫn nên tránh một chút, miễn cho Lương Nhược Hư hỏi nhiều thêm.

“Được rồi, cô có việc cần làm thì đi trước đi.”

Lâm Dật xoay người, đi về phía xe của mình.

“Chờ một chút đã.”

Lương Nhược Hư từ phía sau gọi Lâm Dật lại.

“Làm sao thế, có việc gì cần tìm tôi sao?”

“Ai gọi điện thoại cho anh đó, anh quay lưng lại với tôi làm gì?”

“Tôi quay lưng lại với cô sao? Ảo giác à?”

“Tôi xem là ai nào?”

Theo bản năng, Lương Nhược Hư cảm giác được, người gọi điện thoại cho Lâm Dật nhất định rất đặc biệt.

Nếu không thì anh ta không cần phải xoay lưng lại với mình.

“Thật sự là ảo giác thôi, là một cuộc gọi lừa đảo, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, đi làm việc của mình đi.”

“Đưa điện thoại của anh cho tôi, tôi xem thử nào.”

“Ơ…”

Lương Nhược Hư xách theo túi, bước đến trước mặt Lâm Dật, sau đó giật lấy điện thoại di động của anh.

Không ngờ tới, người gọi điện thoại cho Lâm Dật, lại là Trần Nghiên.

“Ồ? Khi không em ấy gọi điện thoại cho anh làm gì?”

Điều này khiến Lương Nhược Hư càng nghi ngờ, cho dù có chuyện thì cũng nên gọi điện cho mình, tại sao lại gọi cho Lâm Dật cơ chứ?

“Có thể là nhầm số thôi, cũng không có gì to tát.”

Lương Nhược Hư hơi nhíu mày, đúng là có thể do nhầm số thôi, nhưng có lẽ xác suất không cao.

Ting ting ting!

Di động của Lâm Dật ngay lúc này lại vang lên, là tin nhắn Wechat của Trần Nghiên.

“Anh rể, sao anh không trả lời cuộc gọi của em? Anh đang bận à? Gọi lại cho em sớm nhất có thể nhé, có việc gấp.”

“A...”

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật bằng một ánh mắt không mấy tốt đẹp, trả điện thoại lại.

“Gọi lại cho em ấy đi, để tôi xem thử con nhóc này muốn làm gì.”

“Em ấy tìm tôi thì còn có việc gì nữa, chắc chắc là trong việc học tập gặp phải khó khăn, muốn tôi giảng giải cho em ấy thôi.”

“Tôi dễ bị lừa như vậy sao?” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Với trình độ của em ấy, chọn bất kì một giáo viên trong trường đều có thể giảng cho em ấy hiểu rõ, còn cần phải hỏi anh sao?”

“Đó là điều đương nhiên thôi, đã là giải đáp thắc mắc, chắc chắn sẽ phải tìm người có trình độ cao rồi, cô nói xem có đúng không?”

Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật với ánh mắt không mấy tốt đẹp.

“Hai người chắc chắn có chuyện gì đó, anh cứ gọi lại trước đi đã, tôi nghe thử con bé nói thế nào.”

“Cô cũng thiệt tình, anh đây cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ lại sợ cuộc gọi này sao?”

Lâm Dật tiện tay gọi lại cho Trần Nghiên. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, đã nghe thấy giọng nói ríu rít của Trần Nghiên.

“Anh rể, anh bận việc gì thế? Có làm phiền anh không đó?”

“Không đâu, có việc gì em nói đi.”

“Hì hì, em đang ở sân bay, sắp lên máy bay rồi, hai tiếng nữa sẽ đến Trung Hải, một lát nữa anh tới đón em nhé.”

“Hả? Chẳng phải là ngày mai tụi em mới lên máy bay sao? Sao một lát nữa đã tới rồi?”

“Chúng ta đi Đại Bảo Kiếm nha.” Trần Nghiên nói tiếp:

“Em tranh thủ lén qua đó trước đã, hai người chúng ta đi chơi một lát, nếu không thì chị em không đời nào để em đi đâu, vậy nên anh phải lặng lẽ đó nha. Tuyệt đối không thể để chị ấy biết được chuyện em đến Trung Hải sớm hơn dự định.”

Hả...

Lâm Dật khẽ rùng mình, cảm thấy như trong bầu không khí dần bị bao phủ bởi sự tức giận.

“Đứa nhóc này, em đang nói cái gì vậy, em là sinh viên của trường đại học, lại còn là con gái của nhân viên công chức, làm sao có thể tùy tiện đến chỗ như Đại Bảo Kiếm đó, còn biết xấu hổ là gì không!”

“Ơ…”

Trần Nghiên bị nói đến sững người: "Anh rể, anh rửa tay gác kiếm rồi sao? Lúc trước chúng ta nói chuyện, không phải anh vẫn thường nói với em, đợi đến khi em đến Trung Hải, anh sẽ dẫn em đến Đại Bảo Kiếm sao? Còn nói con người chị em thật lắm chuyện, chuyện gì cũng muốn quản lý, chắc chắn sẽ không để hai chúng ta đi, còn hứa sẽ lén đưa em đi, sao giờ anh lại thay đổi rồi? Lúc trước anh đâu phải như thế này. Vậy nên yêu vào rồi liền thay đổi, có đúng không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 736.
Bình Luận (0)
Comment