"Mẹ nó chứ!"
Lâm Dật mắng thầm trong lòng.
Mẹ nó, cô gọi cho tôi trễ một chút không được sao?
Ngay lúc Lâm Dật nghĩ rằng Lương Nhược Hư sắp phát hỏa, thì chợt anh phát hiện thế nhưng cô lại không có động tĩnh gì.
Anh nghiêng đầu nhìn, thấy mắt Lương Nhược Hư ngấn lệ, sau đó cô lặng lẽ sờ soạng tìm chìa khóa rồi đi về phía xe của mình.
"Hả? Cái người phụ nữ này sao lại khóc rồi? Thật không giống tính cách của cô ấy chút nào."
Lâm Dật lẩm bẩm trong lòng một câu, rồi nói tiếp:
"Đợi đó, lúc tới anh sẽ đón em."
Lâm Dật thuận miệng nói sau đó cúp điện thoại, chạy theo bắt kịp bước chân của Lương Nhược Hư. Trong nháy mắt cô khởi động xe, anh đã chui vào ngồi lên ghế phụ.
"Anh xuống xe đi. Tôi còn có việc."
Lương Nhược Hư nghiêng đầu, cố nén nước mắt.
"Đang êm đẹp cô khóc cái gì?"
"Không cần anh quan tâm."
Lương Nhược Hư lau nước mắt, hốc mắt đã đỏ cả lên.
Nước mắt cô ấy từng giọt rơi xuống, hơn nữa còn có chiều hướng không thể dừng.
"Không phải tôi chỉ đưa em ấy đến Đại Bảo Kiếm thôi sao. Trước đây chúng ta đã đến đó rồi, cũng không phải là cô không biết."
Lâm Dật thản nhiên nói:
"Có phải chuyện lớn gì đâu chứ."
"Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Hiện giờ tôi phải đi, anh mau xuống xe."
"Đi cái gì mà đi."
Lâm Dật nói tiếp:
"Hai chúng tôi cùng nhau đi, chuyện này làm cô xấu hổ lắm hay sao?"
Lâm Dật thực sự nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi. Một sự việc cỏn con, sao lại nháo ra đến bộ dáng này?
Phụ nữ đúng là loài động vật kỳ quái.
"Ai mà thèm nghe chuyện hai người các người đi Hoa Thanh Trì chứ."
Lương Nhược Hư khóc càng thương tâm hơn, nói tiếp:
"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, anh dựa vào cái gì lại nói tôi nhiều chuyện. Sau này anh thích làm gì thì làm, muốn tốt với ai thì tốt, tôi không xen vào chuyện của anh nữa."
"Hả... Thì ra là đang nói về chuyện này."
Lâm Dật cười ha hả nói tiếp:
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không phải bình thường tôi vẫn luôn nói vậy trước mặt cô sao? Đây đâu phải là chuyện gì to tát để so sánh chứ."
"Chuyện này không giống nhau."
Lương Nhược Hư nức nở nói:
"Ở trước mặt tôi anh nói như thế nào cũng được. Nhưng không được nói xấu tôi trước mặt người khác."
"Được rồi, đều đã gần ba mươi tuổi, còn ở đây khóc nhè. Về sau không nói nữa, cô là tốt nhất."
"Anh nói chuyện đều không có chừng mực, tôi mới không tin anh đâu. Không chừng trước mặt những người khác anh đều nói xấu tôi."
Lương Nhược Hư tiếp tục lau nước mắt.
"Tóm lại sau này anh cứ làm bất cứ điều gì anh thích, tôi cũng không dám quản anh, muốn quản cũng không quản nổi."
"Sao tôi lại ngửi thấy mùi giấm nồng nặc đâu đây thế nhỉ."
"Anh đừng có ở đó mà nói bậy nói bạ, tôi không có."
"Thật sự không có?"
"Không có... Hu hu hu..."
Không đợi Lương Nhược Hư nói tiếp, Lâm Dật đã trực tiếp hôn lên môi cô, chặn miệng cô ấy lại.
"Hu hu hu.."
Bàn tay nhỏ của Lương Nhược Hư nắm chặt đấm vào bả vai Lâm Dật, nhưng làm cách nào cũng không tránh thoát được.
Chừng mười mấy giây sau, Lương Nhược Hư từ bỏ việc phản kháng.
Cứ như vậy, mặc cho Lâm Dật hôn mình.
"A! Cô cắn tôi làm gì."
"Ai bảo anh giở trò lưu manh." Lương Nhược Hư như rơi vào đường cùng, quẫn bách tức giận mà nói.
"Được rồi, cô cũng cắn tôi rồi, xem như chúng ta hòa nhau."
"Cái gì gọi là hòa nhau, anh giở trò lưu manh, chuyện này tính thế nào?"
"Lưu manh thì lưu manh, cô có thể làm gì? Định kiện tôi sao?"
"Anh đúng là đồ lưu manh!"
"Được rồi, đừng khóc nữa." Lâm Dật nhẹ giọng nói:
"Tối nay tôi đi đón em đấy, cô có muốn đi cùng không?"
"Tôi mới không thèm đi đâu."
"Đây chính là tự cô nói đó nha."
"Không nói chuyện với anh nữa."
Lâm Dật nhéo mặt Lương Nhược Hư:
"Cô đừng khóc thương tâm như vậy, làm như tôi bắt nạt khiến cô chịu oan ức lắm vậy."
"Nhẹ tay một chút, cẩn thận lớp trang điểm của tôi."
Lâm Dật cười ha hả xuống xe, trở lại xe của mình.
Mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn ba giờ, dựa theo thời gian đã sắp xếp, trước hết đi đón Kỷ Khuynh Nhan, sau đó đón Trần Nghiên là vừa vặn.
Về đến Cửu Châu Các, Lâm Dật thay quần áo khác, sau đó ngồi lên chiếc Bugatti Voice Night đi tới tập đoàn Triều Dương.
"Tối nay anh muốn ăn cái gì?"
Sau khi lên xe, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Buổi tối anh có chút việc, không ăn ở nhà."
"Vậy em cũng không ăn." Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
"Vừa vặn có thể giảm béo luôn."
"Em cũng không mập, giảm béo cái gì chứ."
"Em đã tăng lên năm cân rồi đó." Kỷ Khuynh Nhan khoa trương nói:
"Thời gian gần đây, một ngày ba bữa, bữa nào cũng không giảm được, lại không tập yoga, cân nặng cứ thế mà tăng vùn vụt."
"Anh cũng thấy được."
"Anh cũng nhìn ra sao?" Kỷ Khuynh Nhan bối rối nói:
"Thế là xong rồi, người khác nhất định cũng sẽ nhìn ra, em nhất định phải ăn kiêng mới được."
"Không phải nhìn ra, mà là anh sờ ra."
"Hả? Có phải lúc anh ôm eo em đúng không? Em cũng cảm thấy gần đây mặc quần có vẻ hơi chật."
"Chẳng lẽ em không phát hiện đến nội y cũng rất chật hay sao?"
"Ơ.."
Kỷ Khuynh Nhan dừng lại một chút: "Đúng thật là có chút chật."
Tại sao góc độ quan sát mọi thứ của Lâm Dật lại luôn háo sắc như vậy chứ?
"Cho nên mới nói, cơm tối vẫn phải ăn."
"Anh đúng là háo sắc, cái gì cũng muốn lớn."
"Cái này không phải nói nhảm sao? Anh cũng không dở hơi, tại sao phải thích nhỏ."
Lâm Dật nói tiếp:
"Nhìn từ một góc độ nào đó mà nói, thì nam nữ đều giống nhau."
"Hả? Giống nhau sao? Mấy người cũng đâu có những bộ phận đó đâu."
"Nếu như có thắc mắc, em có thể đi tìm Hà Viện Viện, cô ấy sẽ giải đáp cho em vấn đề này."
"Em mới không thèm hỏi đâu, khẳng định là không phải câu trả lời gì tốt đẹp."
Hai người cười nói vui vẻ trên đường đi tới Cửu Châu Các.
Kỷ Khuynh Nhan không muốn ăn cơm, vì vậy Lâm Dật đã nấu cho cô một bữa cơm ít chất béo, sau đó mới ra ngoài.
Đến sân bay, Lâm Dật liếc mắt nhìn, vừa vặn đập vào mắt là tấm bảng hiệu của hãng hàng không Tân Hoa của Lương Kim Minh.
Xe vừa dừng lại, anh đã nhận được điện thoại của Trần Nghiên.
"Anh rể, anh đến chưa, bọn em đã xuống máy bay rồi."
"Anh vừa tới nơi."
Lâm Dật nói tiếp:
"Có chuyện gì thế?"
"À, vừa rồi quên nói cho anh biết, còn có hai bạn học đi cùng em nữa."
"Vậy sao không nói sớm."
"Nói sớm hay muộn cũng đâu có gì đáng ngại."
Trần Nghiên cười hì hì nói tiếp:
"Được rồi, chúng em tới ngay đây, không gặp không về."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dật gọi cho Lương Kim Minh.
"Lão Lương, cậu đang ở đâu?"
"Đang ở công ty, có chuyện gì vậy anh Lâm?"
"Tân Hoa là hãng hàng không của cậu đúng không?"
"Đúng."
"Có thể gọi một chiếc xe đến, chở giúp tôi mấy người được không?"
"Anh Lâm à, lại là người đẹp đúng không?"
"Tất nhiên, có lúc nào mà tôi quen biết với người xấu đâu?"
"Anh Lâm thật đỉnh nha!"
Lương Kim Minh nói tiếp:
"Bây giờ tôi qua ngay. Đúng rồi, anh tạo cơ hội cho tôi chút được không?"
"Người anh em, cơ hội thì có thể tạo, nhưng được hay không còn phải dựa vào năng lực của cậu nữa."
Lâm Dật nói tiếp:
"Nói trước cho cậu biết, nếu cậu có thể cưa đổ cô ấy, nhà họ Lương sẽ trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều. Từ này về sau cậu sẽ là lão đại của Tứ thiếu gia Trung Hải, ba người chúng tôi không so sánh được với cậu đâu."
"Đờ mờ, thật hay giả vậy, lần này cao cấp như vậy à." Lương Kim Minh nói:
"Đối phương có lai lịch thế nào?"
"Cha cô ấy là lão đại của Cục quản lý dược phẩm trung ương, là quan chức cấp cao đó. Cậu nói xem có lợi hại hay không?"
------
Dịch: MBMH Translate