“Mẹ nó anh Lâm, sao anh lại quen được cô em tuyệt vời như vậy?”
“Nhờ khuôn mặt này chứ sao nữa.” Lâm Dật nói tiếp:
“Vốn không muốn đả kích cậu, nhưng cậu cứ hỏi mãi nên tôi đành ăn ngay nói thật vậy.”
“Chúng ta đều là anh em một nhà, giả ngu như vậy chả thú vị chút nào đâu.”
“Được rồi, đừng vẽ vời nữa, mau tới đây đi.” Lâm Dật nói: “Lát nữa người đó sẽ đến.”
“Tôi đi chiếc Phantom cha tôi mới tậu được, chắc cũng không mất mặt đâu nhỉ.”
“Cũng tạm thôi, miễn cưỡng chấp nhận.”
“Anh Lâm, đừng nói chuyện kiểu vờ vịt như vậy chứ.” Lương Kim Minh nói:
“Mặc dù xe của tôi không bằng Lycan của anh, nhưng trong dòng xe bốn chỗ cũng xem như đỉnh nhất rồi.”
“Trong dòng xe bốn chỗ thì được coi là hàng ngon, nhưng cũng không tốt bằng chiếc hai cửa của tôi.” Lâm Dật nhìn đồng hồ nói:
“Tóm lại là đến nhanh đi, đợi lát nữa tôi tạo cơ hội cho cậu, còn có thành công hay không, thì phụ thuộc vào vận may của cậu thôi.”
“Tôi đã ra khỏi cửa rồi, tới ngay giờ đây.” Lương Kim nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, ba cô ấy giỏi như vậy, nhà họ Lương có kém quá không.”
“Đồ nhát gan.” Lâm Dật mắng: “Thế lực của Lương gia không xứng, không phải cậu chỉ cần khoác lác là được rồi sao. Chuyện này mà không làm được nữa thì coi như bỏ đi.”
“Nhưng từ nhỏ tôi đã giỏi sẵn rồi, nên chưa từng phải khoác lác chém gió cái gì.”
“Mẹ nó, thôi thì anh đây giúp cậu.”
“Cám ơn anh Lâm.” Lương Kim Minh cười hì hì nói:
“Đúng rồi, đợi lát nữa xem có phải sắp xếp gì khác không? Lần trước anh dẫn theo lão Cao mặc đồ bơi ra biển mở tiệc, lần này phải đến lượt tôi rồi.”
“Tới nhanh lên.”
“Biết rồi.”
...
Tại ga sân bay, Trần Nghiên xách theo chiếc vali nhỏ, bước ra khỏi nhà ga.
Bên cạnh cô ấy còn có hai nữ sinh đi theo, họ cùng nhau đến Trung Hải.
“Mộng Mộng, nhanh lên, tớ đưa hai người đi gặp anh rể đẹp trai của tớ.” Trần Nghiên vui vẻ nói:
“Tớ dám đảm bảo, hai người ở Yến Kinh, tuyệt đối chưa bao giờ thấy qua anh chàng nào đẹp trai được như này đâu.”
“Vậy thì mau lên, tớ không chờ được nữa rồi.”
Cô gái nói chuyện tên là Lý Tri Mộng, là bạn học Trần Nghiên. Vóc dáng không quá cao, thấp hơn Trần Nghiên nửa cái đầu, khuôn mặt tròn tròn, trên người mặc một chiếc váy hoa màu xanh, trông cực kỳ đáng yêu.
“Đúng rồi, quyết định hôm nay đi Đại Bảo Kiếm đúng không, tớ cũng tò mò về nơi đó lâu rồi, không biết bên trong trông như thế nào.”
“Yên tâm, nhất định sẽ đi.” Trần Nghiên nói tiếp: “Tớ đã nói với hai người rồi, anh rể của tớ có địa vị ở Trung Hải, chắc chắn có thể chuẩn bị tốt cho chúng ta.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta cứ chơi thoải mái, cũng không ai nhận ra chúng ta được.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng có ý này.” Trần Nghiên nhỏ giọng nói:
“Mấy ngày ở đây bung xõa chơi cho thỏa thích, nếu không đến khi về Yến Kinh sẽ chẳng còn ai dẫn chúng ta tới đó nữa.”
“Hai người các em có thể bình thường chút được không, chúng ta tới đây là để thực tập khảo sát, đừng quên mất việc chính.”
Người nói chuyện là Cố Nam Chi, đàn chị khóa trên của Trần Nghiên.
Trên người mặc một chiếc quần jeans ôm vừa vặn, chân đi đôi giày màu đen, tay áo chín phân bằng vải tuyn màu xám nhạt. Khuôn ngực căng đầy, tưởng chừng như hai bên của Trần Nghiên cộng lại, cũng không lớn bằng một bên của người ta.
“Chị à, chị cứ ở đó giả bộ đi.” Trần Nghiên nói tiếp: “Không phải em không tin là chị không muốn đi, nhưng so với việc đi tắm hơi mỗi ngày thì việc này thú vị hơn nhiều.”
“Đây là hai chuyện khác nhau, chúng ta có nhiệm vụ khi tới đây, đến làm việc chính trước.”
Cố Nam Chi cũng không quyết liệt từ chối, bởi vì cô ấy cũng muốn đến xem nơi đó trông như nào.
“Yên tâm đi, y thuật của anh rể em cũng rất lợi hại đó, có chỗ nào không hiểu, cứ trực tiếp hỏi thẳng anh ấy, còn đáng tin cậy hơn khảo sát học tập nhiều.”
“Nghiên Nghiên, cậu đợi một chút, tớ nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.” Lý Tri Mộng nói tiếp:
“Ba người chúng ta, lại cùng anh rể cậu đi đến chỗ Đại Bảo Kiếm, nếu để chị cậu biết chuyện này, không phải sẽ xảy ra chuyện sao.”
“Ôi trời, không phải như các cậu nghĩ đâu.” Trần Nghiên nói:
“Quan hệ của anh ấy và chị của tớ chỉ là rất tốt mà thôi, tớ chỉ thuận miệng gọi vậy thôi, không phải anh rể tớ thật đâu.”
“Tớ cũng chỉ là lo lắng cho cậu thôi.”
“Cậu ngẫm lại xem, cô em vợ lôi kéo anh rể đi đấm bóp giác hơi, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không phải gia đình cậu sẽ chết chìm trong lời ra tiếng vào của người khác sao?”
“Vậy người này có đáng tin không?” Cố Nam Chi nói tiếp:
“Liệu anh ta có thể có âm mưu gì đó với em không? Gia thế của em tốt như vậy, phải cẩn thận mới được.”
Ba người họ dọn vào ở trong cùng một ký túc xá, Cố Nam Chi chỉ biết, điều kiện gia đình Trần Nghiên rất tốt, còn những cái khác cô ấy cũng không rõ là bao.
Cả cô ấy và Lý Tri Mộng đều giống nhau, đều không biết cha Trần Nghiên là quan chức cấp cao, chỉ biết cô ấy là đại tiểu thư của gia đình giàu có nào đó không cần lo ăn lo uống.
Nhưng từ trong sinh hoạt thường ngày, hai người cũng có thể đoán ra được chút gì đó.
Hẳn là nhà cô ấy làm trong giới chính trị, khả năng cũng có vài mối quan hệ nhất định, nhưng cụ thể lợi hại như nào, thì các cô không biết.
“Đừng lo lắng, không thể có chuyện ấy đâu.” Trần Nghiên đĩnh đạc nói: “Anh rể em còn có tiền hơn so với nhà chúng em, không có khả năng lừa em đâu.”
“Còn có tiền hơn so với nhà em?”
“Ừm...”
Trần Nghiên có phần không chắc chắn: “Cụ thể có bao nhiêu tiền em không biết, nhưng chắc chắn không nghèo, người đến được Đại Bảo Kiếm đều làm thẻ hội viên cao cấp, chắc chắn không thể không có tiền được.”
“Chắc chắn là không nghèo, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, có lẽ là muốn những thứ khác của em.”
“Ha ha, cảm ơn chị đã quan tâm, tóm lại không có vấn đề gì đâu, chị yên tâm đi.”
Cố Nam Chi lắc đầu, vẫn là bản thân giúp cô ấy chú ý một chút vậy.
“Anh rể, anh rể!”
Đi ra khỏi ga sân bay, nhìn thấy Lâm Dật cách đó hơn mười mét, Trần Nghiên nhón chân vẫy tay.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Lương Kim Minh cũng đang đi về phía ba người bọn họ.
Hai mắt Lý Tri Mộng tỏa sáng, vẻ ngoài của anh rể Nghiên Nghiên chẳng phải quá đẹp rồi sao?
Đây tuyệt đối là tìm vạn dặm mới thấy một người có nhan sắc như vậy!
“Anh rể, đây có phải bạn của anh không?”
Trần Nghiên nhìn Lương Kim Minh, hỏi không hề luống cuống chút nào.
“Em cũng không nói sớm là dẫn theo bạn bè tới, nên anh đành gọi cậu ta đến, nếu không xe anh không đủ chỗ.”
Lâm Dật nghiêng người, giới thiệu: “Để anh giới thiệu các em một chút, cậu ta là anh em của anh, Lương Kim Minh, có hộ khẩu ở DuBai, ở nơi đó hơn 80% dầu mỏ, đều là của nhà bọn họ.”
“Mẹ nó!”
Lương Kim Minh mắng thầm một câu, anh Lâm, cầu xin anh trở lại làm người đi.
Đào đâu ra hộ khẩu DuBai nào như anh vừa nói chứ!
“Như vậy có phải gọi là hoàng tử rồi không?” Trần Nghiên cười nói.
“Gọi hoàng tử cũng đúng, tên đầy đủ của cậu ta là Maktoum bin Mohammed bin Rashid Al Maktoum Lương Kim Minh.” Lâm Dật nói tiếp: “Các em cứ gọi cậu ta Lương Kim Minh là được.”
“Xin chào hoàng tử.” Trần Nghiên cười vươn tay.
Lương Kim Minh lập tức choáng váng, chưa từng thấy qua tình huống nào như vậy.
“Chào em chào em.”
Sau khi giới thiệu qua lại một cách ngắn gọn, cũng đã biết tên lẫn nhau, Trần Nghiên nói tiếp:
“Anh rể, bây giờ chúng ta chuẩn bị những gì? Trực tiếp qua đó hả?”
“Đi thôi, dù sao bên kia cũng có đồ ăn.” Lâm Dật phất tay nói.
“Ha ha, đi thôi, xuất phát.”
“Hả... Anh Lâm, đợi một chút, chúng ta đang định đi đâu cơ?”
“Đại Bảo Kiếm, nếu không thì đưa các em ấy đi chơi mạt chược sao?”
“Mẹ nó, dẫn theo ba cô gái đến Đại Bả Kiếm á?”
“Có gì không được sao?”
“Người khác đều là đến đó tìm, anh trực tiếp đem người tới, tôi phục anh thật đấy. Nói về tán gái, anh Tần so với anh chỉ là rác rưởi mà thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate