Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 741 - Chương 739. Cô Đúng Là Người Phụ Nữ Độc Ác Mà

Chương 739. Cô Đúng Là Người Phụ Nữ Độc Ác Mà
Chương 739. Cô Đúng Là Người Phụ Nữ Độc Ác Mà

Lâm Dật giả vờ cười một tiếng.

"Như vậy cũng tốt hơn so với ăn cơm trước tiệm cơm, tôi không quen uống rượu đế chỗ các cô ấy, nên phải tự mang theo rượu Mao Đài."

"Mẹ nó, rượu này không phải rượu Mao Đài, mà là cực phẩm Nữ Nhi Hồng mới đúng."

"Nữ Nhi thì đúng rồi đó, còn có Hồng hay không thì chưa biết."

"Vậy anh Lâm muốn thử hay không?"

"Hôm nay tôi thử một chút, đứa nào hồng thì tôi tặng đứa đó cho cậu."

"Mẹ nó! Một người trong đó là em vợ của anh đó."

"Ừ, có gì khác biệt sao?"

"Anh Lâm, anh đỉnh thật đấy."

"Anh rể, mọi người to nhỏ chuyện gì vậy, mơ tưởng đến đàn chị khóa trên của em sao? Hay là để mắt tới Mộng Mộng rồi? Bọn họ đều còn độc thân, có thể theo đuổi đấy."

"Đúng đúng đúng, có thể theo đuổi, có thể theo đuổi." Lý Tri Mộng gật đầu nói.

Lâm Dật nhìn Lương Kim Minh, giả bộ nhún vai một cái: "Cậu cũng thấy rồi đó, hai ta vốn không có duyên, chỉ trách tôi vừa có tài lại vừa có sắc."

"Anh Lâm, tôi phục anh."

Đám người vừa cười vừa nói bước ra khỏi nhà ga đi đến bãi đậu xe, Trần Nghiên hỏi:

"Anh rể, xe anh đâu?"

"Chiếc màu đen ở đằng kia kìa."

"Hả? Bugatti Veyron?" Lương Kim Minh ngoài ý muốn thốt lên: "Anh Lâm, anh lại đổi xe nữa hả?"

"Đó không phải Bugatti Veyron, mà là Bugatti Voice Night, tôi vừa mới mua."

"Bugatti Voice Night?" Lương Kim Minh bất ngờ hỏi lại: "Đó có phải là Bugatti Voice Night, phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có một chiếc, giá 126 triệu nhân dân tệ không?"

"Đúng vậy, chính là nó."

"Con bà nó, ngay cả siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có duy nhất một chiếc mà anh cũng mua được. Anh Lâm, anh không cần đỉnh chóp đến vậy chứ."

Thấy bề ngoài khoa trương của chiếc xe Bugatti Voice Night kia, Cố Nam Chi nhận ra hình như bản thân mình hiểu nhầm điều gì đó.

Không phải ai có tiền cũng có thể mua được loại siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu này.

Khó trách Nghiên Nghiên lại yên tâm về anh ta như vậy, độ giàu có của anh ta sớm đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Cố Nam Chi.

"Hì hì, anh rể, em ngồi lên xe anh có được không."

"Đi thôi, xe tôi chỉ có thể chở được một người, những người còn lại lên xe của Lương thiếu gia đi."

Sau khi vạch ra lộ trình, đám người bọn họ lái xe đến Hoa Thanh Trì.

"Ôi, hôm nay anh Lâm lại tự mình dẫn theo người đẹp tới hả?" Quản lý đại sảnh Hoa Thanh Tri vừa thấy nhóm người Lâm Dật đã lên tiếng chào hỏi.

"Mấy người đẹp chỗ anh, chất lượng thật sự cần phải cải thiện thêm, nên tôi chỉ đành tự mang theo người đẹp của mình mà thôi."

"Anh thật biết nói đùa, nhìn toàn bộ Trung Hải, người đẹp trong tay anh mới là người đẹp nhất đó." Quản lý đại sảnh nói.

"Hôm nay vẫn như cũ chứ?"

"Tất nhiên."

"Được." Quản lý đại sảnh khom lưng nói:

"Hoan nghênh anh Lâm đến Hoa Thanh Trì, nhận lấy thẻ phòng, dép lê các thứ đã được chuẩn bị đầy đủ bên trong, khách nam hai người khách nữ ba người."

Đám người bọn họ sau khi thay đồ bơi, lập tức đến suối nước nóng phía trong tầng một ngâm mình, cả người ai cũng đều cảm thấy sảng khoái.

"Anh Lâm, ngày mai mấy giờ chúng ta lên đường?"

"Có phải cậu muốn nói đến buổi trình diễn du thuyền ở đảo Á Loan không?"

Lương Kim Minh gật đầu: "Anh hẳn sẽ phải đến bến cảng Vọng Giang nhỉ, liệu có cần xuất phát trước không?"

"Chuyện bên chỗ bến tàu tạm thời không cần quan tâm tới, mọi chuyện ở đó đã có người lo liệu rồi." Lâm Dật nói tiếp:

"Bên này tôi còn chút chuyện, không thể đi cùng mọi người được."

"Đừng, chúng ta đã kết thành một đội rồi, hiện tại bốn người tách ra riêng biệt thì không được tốt cho lắm."

"Vì sao, anh đi ăn cướp, còn cần phải bốn người cùng nhau hành động à."

"Vừa nhìn đã nhận ra ngay, anh có phải chưa từng tới Hải Thiên thịnh yến không."

"Tôi có nghe qua, nhưng chưa từng tới."

Lương Kim Minh mập mờ cười một tiếng: "Tôi nói cho anh biết, buổi biểu diễn du thuyền được tổ chức tại đảo Á Loan này, chính là bản sao của Hải Thiên thịnh yến. Đến lúc đó tất cả những người có tiếng tăm của Hoa Hạ cũng tới, giống như một bữa chè chén say sưa giữa những người giàu có, chúng ta lại là đại biểu của Trung Hải, ít nhiều gì thì chúng ta cũng nên đi cùng nhau chứ."

"Có rất nhiều điều để nói sao?"

"Tất nhiên rồi, ai cũng không muốn mất mặt mà." Lương Kim Minh nói tiếp:

"Năm ngoái, anh Tần có chuyện nên không đến, nên tôi đi cùng với lão Cao, toàn bộ sự chú ý cũng bị đám người Yến Kinh kia cướp lấy, mà một trong số đó là Lục Huyền, hẳn là anh vẫn có chút ấn tượng với anh ta nhỉ."

“Chính là mấy người chịu áp bức cùng với Triệu Mặc sao?”

"Đúng đúng đúng, chính là bọn họ." Lương Kim Minh xiên một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa nói:

"Nhưng tôi cảm thấy, đám người Triệu Mặc bị anh chơi thảm như vậy, tôi đoán lần này chắc hẳn sẽ không đi."

"Không đi càng tốt, đỡ phải lượn đi lượn lại giả bộ trước mặt chúng ta."

"Đúng vậy."

"Anh rể, đợi một chút." Trần Nghiên nói. "Anh nói xem liệu có xảy ra chuyện lộn xộn gì đó tại buổi biểu diễn du thuyền trên đảo Á Loan không?

"Từ góc độ nào đó mà nói, anh nghĩ có thể xảy ra chuyện như vậy."

"Em cũng muốn đi xem, anh dẫn em theo đến đó đi." Trần Nghiên hưng phấn nói.

"Ờ cái đó, tôi cũng muốn đi xem nữa." Lý Tri Mộng nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Nếu anh dẫn em theo, thì ngày mai cha em sẽ chôn xác anh mất, biết điều thì ở lại trường đi. Đây là chuyện người lớn, con nít không nên xen vào."

"Em không phải con nít." Trần Nghiên ưỡn ngực nói.

Ánh mắt của Lâm Dật và Lương Kim Minh hướng về Cố Nam Chi.

"Nhìn, nhìn tôi làm cái gì."

Cố Nam Chi lúng túng di chuyển trong nước, ngay cả khe ngực, cũng bị giấu xuống dưới nước.

"Anh rể, anh sẽ không phân biệt đối xử với em và Mộng Mộng như vậy chứ?" Trần Nghiên phản đối mà nói.

"Anh không có phân biệt đối xử hai người, anh là sợ hai người bị người khác kỳ thị mới đúng."

"Kỳ thị bọn em làm gì cơ chứ."

"Ngay cả bikini cũng mặc không nổi, không phải sẽ bị chê cười sao?"

Trần Nghiên: “...”

Lý Tri Mộng: “...”

Tổn thương trầm trọng!

Lý Tri Mộng cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, sau đó quay ra nhìn Trần Nghiên.

"Độn, độn vào là được chứ gì?"

Lâm Dật: “...”

Lương Kim Minh: “...”

Em bị điên sao?

Cố Nam Chi ở bên cạnh lắc đầu, thật sự là phục hai người này sát đất.

"Anh Lâm, chúng ta ngâm ở đây cũng lâu rồi, ra ngoài lên lầu hai thôi." Lương Kim Minh nói.

"Đi thôi."

Năm người từ trong suối nước nóng đứng lên, cầm điện thoại của mình, quấn khăn tắm đi đến lầu hai.

"Không biết cô gái số 18 có trở lại không, tôi đến đây mấy lần rồi mà vẫn chưa gặp được cô ấy."

Trần Nghiên hứng thú hừng hực nhìn về phía Lâm Dật.

"Anh rể, để một lúc em xoa bóp cho anh, nhân tiện giác hơi cho anh luôn nha."

"Cô còn biết cả cái này nữa hả?" Lương Kim Minh hỏi.

"Tôi đang nghiên cứu Trung Y, mấy chuyện này đều là những thứ mà tôi bắt buộc phải học, hiệu quả phương pháp kỹ thuật này tuyệt đối đứng hạng nhất."

"Vậy cô cũng xoa bóp cho tôi nữa, trùng hợp là khoảng thời gian gần đây eo tôi đang đau nhức."

Trần Nghiên giơ tay ra dấu OK: "Không thành vấn đề."

Nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về phía bọn họ.

Anh rể mang theo em vợ đi ra ngoài chăm sóc sức khỏe, chuyện này suy nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích rồi.

Reng reng reng!

Lúc này chuông điện thoại của Lâm Dật vang lên, anh cầm lên nhìn, là Lương Nhược Hư gọi đến.

"Alo?"

"Đã chín giờ rồi, mau trở về đi, nhanh lên một chút, đừng có chơi linh tinh ở bên ngoài nữa."

"Gấp gáp làm gì, dù gì vất vả lắm tôi mới được tới đây một chuyến, chơi một chút có sao đâu."

"Bây giờ là 8:50, trước chín giờ mà mấy người không ra thì tự đi mà gánh hậu quả."

"Con bà nó, cô đúng là người phụ nữ độc ác mà."

Lâm Dật cúp điện thoại, nhìn xung quanh: "Tôi cảm thấy nơi này có chút nguy hiểm, không thích hợp ở lâu, chúng ta nên đi thôi."

"Hả? Đã xảy ra chuyện gì thế? Không phải là chị em biết chuyện rồi chứ?"

"Cô ấy sớm đã biết rồi, kêu chúng ta trở về ngay bây giờ, thu dọn đồ đạc đi, hôm khác lại tới."

"Anh rể, sao anh có thể sợ như vậy chứ, chị vừa gọi một cú anh đã sợ rồi sao? Không phải còn muốn em bóp lưng cho anh hoặc là mát xa gì đó hay sao?"

"Mát xa con khỉ, đi nhanh đi, không xảy ra chuyện bây giờ."

"Người anh em, anh thế này bị lộ tẩy rồi, dám đưa em vợ đi chơi phong lưu khoái hoạt(*), chắc chắn anh sẽ chết rất thảm."

(*)Phong lưu khoái hoạt: vui sướng đến vô cùng, vui đến quên trời quên đất.

Người nói chuyện cao to vạm vỡ, trên người còn có hình xăm, đứng cách Lâm Dật không xa, đang cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

"Tôi thì chưa chắc sẽ chết, nhưng cũng khuyên mấy người các anh một câu, đi nhanh đi, nếu không lát nữa có muốn đi cũng không đi được."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 739.
Bình Luận (0)
Comment