(*)Lạt mềm buộc chặt
“Điều này có liên quan gì với chúng tôi, việc của anh bị bại lộ cơ mà.” Gã đàn ông hình xăm nói:
“Anh dẫn cô em vợ ra ngoài, vợ anh còn có thể oán trách lên người chúng tôi sao?”
“Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư(*).” Lâm Dật nói: “Nếu mấy người không bỏ đi đợi chút thì muộn rồi.”
(*)Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao
“Thật biết chém gió.” Gã hình xăm nói:
“Chúng tôi cứ ở lại Đại Bảo Kiếm này chơi đấy, ai có thể quản được chúng tôi?”
“Vậy thì chúng ta cùng chống mắt lên chờ đợi, bái bái.”
Lâm Dật vẫy tay: “Đi thôi, đổi chỗ khác tiếp tục chơi.”
Mấy người quay về thay quần áo, trước 9 giờ, bước ra khỏi Hoa Thanh Trì, chuẩn bị đến Đại Đô Hội tiếp tục happy.
Nhưng còn chưa đợi đến khi lên xe, bọn họ đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa của Hoa Thanh Trì.
Mấy chục cảnh sát mặc đồng phục xông vào trong, cảnh tượng có thể so sánh với một bộ phim bom tấn cảnh sát bắt tội phạm.
“Ơ...”
Lý Tri Mộng bị dọa giật mình: “Nghiên Nghiên, đây là trùng hợp hay là người do chị cậu dẫn tới?”
“Ờ… hình như không phải là trùng hợp...”
“Không phải chứ, chị cậu là cục trưởng sao? Sao mà có thể điều động nhiều người như vậy?”
“Không phải là cục trưởng, là thị trưởng.” Lương Kim Minh nói.
“Thị trưởng? Thị trưởng của Trung Hải sao?”
Lương Kim Minh gật đầu.
Cố Nam Chi và Lý Tri Mộng đều kinh ngạc nhìn qua Trần Nghiên.
Chị gái của cô ấy đã là thị trưởng của Trung Hải rồi, vậy Nghiên Nghiên nhà của bọn họ không phải là...
“Các cậu đừng hiểu lầm, chúng tớ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không phải là chị ruột.” Trần Nghiên cười hi hi nói: “Nhà bọn tớ không có lợi hại như thế.”
Cố Nam Chi vuốt bỏ mồ hôi lạnh trên trán.
Bây giờ hình như không phải là lúc thảo luận nhà ai càng lợi hại hơn.
Cái người tên Lâm Dật này, có thể có mối quan hệ như vậy với chị gái cậu, đây đã vô cùng lợi hại rồi.
Quan trọng nhất là, đã quen biết chị gái cậu rồi, thế mà còn đến tham gia triển lãm du thuyền của đảo Á Loan đó.
Đây có được tính là cặn bã nam không?
Chẳng bao lâu, người trong Hoa Thanh Trì đều bị dẫn ra ngoài, đồng thời còn có gã hình xăm đó nữa.
“Người anh em, đã bảo anh mau bỏ đi rồi, sao mà không nghe lời thế.” Lâm Dật cười ha ha nói.
“Chết tiệt, mẹ nó mày gài bẫy tao!”
“Điều này anh không thể oán trách tôi chứ, lời phải nói tôi đã nói rồi. Du lịch một ngày trại tạm giam, chúc anh chơi vui vẻ.”
Ba người Trần Nghiên đều bị chọc cho cười ngất ngưởng, sau đó từng người lên xe, lái về phía Đại Đô Hội.
Buổi tối hôm đó, Lâm Dật dẫn Trần Nghiên chơi đến hơn 12 giờ đêm, rồi mới đưa bọn họ trở về khách sạn.
“Anh rể, ngày mai cắt băng khánh thành anh có đến không?”
“Tôi thì không đến đâu, chán lắm.” Lâm Dật nói: “Kiểu việc phải xuất đầu lộ diện như này không phù hợp với tôi.”
“Vậy được rồi, bái bai anh rể.”
Lâm Dật gật đầu, sau đó cùng với Lương Kim Minh rời đi.
Đến khi về tới Cửu Châu Các đã là hơn 1 giờ đêm rồi, Kỷ Khuynh Nhan sớm đã say giấc nồng, tư thế ngủ rất khoa trương, nhưng ngủ khá ngon lành.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Kỷ Khuynh Nhan thức dậy, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn rồi.
“Ngài Lâm rất không tệ nha, vậy mà đã làm xong bữa sáng rồi.” Kỷ Khuynh Nhan đứng trên tầng 2, ánh mắt đầy sự đáng yêu, nói.
“Không còn cách nào khác, anh vẫn luôn ưu tú như thế này.”
Kỷ Khuynh Nhan soi kĩ Lâm Dật: “Không phải là tối qua làm chuyện gì trái lương tâm, bây giờ muốn lập công chuộc tội chứ?”
“Trái tim của anh đều để ở chỗ em rồi, cơ bản không có chuyện xấu như em nói.”
“Hì hì...”
Kỷ Khuynh Nhan bật cười, mới sáng sớm đã trêu chọc người ta như thế, ngại quá đi.
“Đợi em một chút, em đi rửa mặt, lập tức xuống ăn cơm.”
“Đi đi.”
Mười mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan đầu cột dây buộc tóc, đi đôi dép lê lông nhung, từ tầng trên bước xuống, cùng Lâm Dật ăn sáng.
“Hôm nay anh có lịch livestream không?”
“Không có, mấy hôm nay anh đang bận chút chuyện chính.” Lâm Dật thở dài một hơi nói:
“Thứ hai tuần sau, phía bên Mỹ có một buổi Hiệp hội công nghiệp bán dẫn, muốn mời anh đến tham gia, thời hạn bốn ngày, không muốn đi lắm nhưng lại không thể từ chối, thật phiền.”
“Đây không phải chuyện chính sao, có gì phiền chứ, cần thiết phải đi mà.”
“Một lần đi mất bốn ngày đó, anh không nỡ xa em, vì vậy vẫn là không nên đi.” Lâm Dật vừa ăn vừa nói:
“Bây giờ, em và anh cách nhau nếu vượt quá 10m, anh đến ngủ cũng không ngon giấc.”
“Mới sáng sớm, nói điều này làm gì.” Trên mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ ửng:
“Cho dù có không nỡ anh cũng phải đi, đây là công việc, anh cũng không thể cứ đứng chỉ tay năm ngón chứ, dù sao cũng phải nghiêm túc một chút, nếu không làm sao làm tấm gương cho người dưới đây.”
“Em nói cũng có lý.” Lâm Dật nói: “Hay là em đi cùng với anh đi.”
“Ơ...” Kỷ Khuynh Nhan do dự một chút, áy náy nói:
“Như vậy hình như không nên, gần đây công trình kỳ 2 của bến cảng Vọng Giang đã khởi công, vả lại hạng mục của khu vực ngoại ô đó cũng bắt đầu bận rộn rồi, thật sự không cách nào đi cùng với anh được.”
“Ài...”
Lâm Dật thở dài một hơi, đồng thời trong lòng oán thầm nói: “Chính là bởi vì em rất bận, anh mới ngỏ lời mời em đó.”
“Vậy thì một mình anh đi vậy.”
Kỷ Khuynh Nhan buồn rầu sờ mặt của Lâm Dật: “Chỉ bốn ngày thôi mà, rất nhanh là sẽ trở về mà. Em ở nhà đợi anh, cũng sẽ nhớ anh, ngoan.”
“Nhưng vẫn không nỡ xa em mà, thế này phải làm sao.”
“Ai da, anh đã lớn từng này rồi.”
Mặt của Kỷ Khuynh Nhan càng đỏ bừng hơn, cô phát hiện, nếu Lâm Dật mà dính người thì còn lợi hại hơn cả mình.
Quả nhiên, thực tế trong lòng mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ.
Cũng cần được quan tâm che chở.
Muaaaa!
Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái lên mặt của Lâm Dật: “Ngoan, phải lấy công việc làm chủ.”
“Một cái mà muốn xong việc sao?” Lâm Dật nói: “Phải hôn thêm mấy cái, nữa nếu không anh sẽ không đi, công ty cũng không quản nữa.”
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng dậm chân: “Anh đây không phải là bắt nạt người ta sao.”
“Anh không quản, em tự xem mà làm.”
“Được được được, em hôn em hôn.”
Kỷ Khuynh Nhan lại hôn lên mặt Lâm Dật thêm mấy cái: “Giờ thì vừa ý rồi chứ.”
“Không tồi không tồi.” Lâm Dật mãn nguyện nói: “Ở nhà đợi anh, anh tranh thủ đi nhanh về nhanh.”
“Ừm ừm.” Kỷ Khuynh Nhan cười gật đầu, ánh mắt đầy hạnh phúc: “Hôm nay không cần livestream, vậy còn có sắp xếp cụ thể nào không.”
“Chuẩn bị đến công ty xem sao, chuyện hệ điều hành điện thoại phải nhanh chóng đuổi kịp thời hạn, không thể tiếp tục lùi sau.”
“Nói cũng phải, một ông chủ như anh cứ không lộ diện cũng không được.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
“Em chắc ngoại trừ quản lý cấp cao của công ty, thì một số nhân viên bình thường còn không biết ông chủ như anh trông như thế nào ấy chứ.”
“Những người có năng lực đều rất thần bí, cũng thuận tiện cho anh cải trang vi hành.”
“Em thấy anh chính là muốn giả làm heo ăn thịt hổ(*).”
(*) tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi.
“Đúng, dùng thuật ngữ của chúng ta mà nói, chính là giả bộ.”
“Đừng chỉ toàn nói bậy, anh là một doanh nhân thành đạt, cần phải khiêm tốn lịch sự có kiềm chế.”
“Đây là việc Lâm phu nhân phải làm. Việc anh cần phải làm, chính là cao điệu để người khác biết được, đây là vợ của anh.”
“Còn chưa nhận giấy kết hôn đâu, em không phải là vợ của anh.”
Sắc mặt của Kỷ Khuynh Nhan giống như bị thiêu đốt vậy, nào có ai giữa ban ngày ban mặt lại trêu chọc người ta như thế.
Có để người ta đi làm không đây.
Hứ, quá đáng quá rồi.
------
Dịch: MBMH Translate