Sau bữa sáng, hai người họ đơn giản thu dọn chút đồ đạc, sau đó cùng lái xe đi làm.
Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật đến tập đoàn Lăng Vân.
Vừa đến công ty, Lâm Dật đá văng cửa văn phòng làm việc của Hà Viện Viện, phát hiện bên trong chẳng có một ai.
“Tổng giám đốc Lâm, ngài đến rồi ạ.”
Người mở miệng nói là thư ký của Hà Viện Viện.
“Hà Viện Viện đi làm cái gì rồi?”
“Có một nghiệp vụ đầu tư, Giám đốc Hà và Giám đốc Điền đang ở phòng họp, có cần tôi gọi cho Giám đốc Hà và Giám đốc Điền đến không ạ?”
Lâm Dật lắc đầu: “Không cần đâu, để bọn họ bận đi.”
“Dạ rõ rồi Tổng giám đốc Lâm.”
Đáp lại một câu, Lâm Dật quay người đi tới văn phòng làm việc của Kỳ Hiển Chiêu.
Trong văn phòng, ngoại trừ Kỳ Hiển Chiêu ra, còn có một người phụ nữ tóc ngắn.
Mặc bộ đồ công sở, mái tóc không tính là dài, đến ngang bả vai mà thôi.
Không thuộc kiểu người rất xinh đẹp, nhưng lại rất ưa nhìn.
Lúc Lâm Dật bước vào, cô ta đang bưng trà cho Kỳ Hiển Chiêu.
Lâm Dật có một chút ấn tượng về cô ta, hình như tên là Trương Mẫn, là giám đốc một bộ phận của phía hội ngân sách.
“Tổng giám đốc Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, tâm trạng của hai người đều có chút mất tự nhiên, đứng dậy chào hỏi.
“Lão Kỳ được lắm nha, giám đốc bộ phận cũng phải đến rót nước bưng trà cho anh rồi.” Lâm Dật cười ha ha nói:
“Thế này đi, tôi đánh tiếng với phòng nhân sự, điều cô ấy qua đây để làm trợ lý cấp cao của anh nhé.”
“Không cần, không cần.” Kỳ Hiển Chiêu ngại ngùng nói: “Chỉ là cốc trà, thực tế cũng không có ý gì khác.”
Nói xong, Kỳ Hiển Chiêu hất hất đầu với Trương Mẫn: “Đi bận việc của cô đi.”
“Tổng giám đốc Lâm, giám đốc Kỳ, tôi đi trước đây.”
Trương Mẫn cúi đầu, ngượng ngùng bỏ đi.
Lâm Dật bĩu môi, nhìn không ra là vui vẻ hay là tức giận.
Hà Viện Viện là cái đồ ngốc nghếch, nếu cô mà không chủ động một chút, lão Kỳ không chừng chẳng còn là của cô nữa đâu.
Mẹ nó thật là sai mà.
Dường như chưa thỏa mãn, Lâm Dật lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Hà Viện Viện.
“Cái gì cũng không phải, xong cái con bê(*).”
(*)Ngôn từ địa phương, dùng để diễn tả người hoặc sự việc không đạt đến trạng thái hoặc mục đích dự kiến.
Hà Viện Viện: “?”
Tôi làm sao rồi à?
“Tổng giám đốc Lâm, nghiệp vụ về phương diện điện thoại di động đã có tiến triển rồi. Chúng tôi tìm được một nhà máy nhỏ, nhưng thiết bị chỉ có khả năng sản xuất ở quy mô nhỏ, vừa hay chúng ta đang làm còn là loại máy cấp thấp tầm 1000 tệ, thay đổi một chút dây chuyền sản xuất chắc có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta.”
“Chi phí bao nhiêu tiền?”
“8 triệu tệ.”
“Hả? Thu mua một nhà máy nhỏ cần nhiều tiền vậy sao?”
“Đối phương không chịu nhượng bộ, vì vậy...”
“Anh không cần phải tự đổ trách nhiệm lên bản thân mình, Hà Viện Viện là người keo kiệt, nếu như không có chút nguyên nhân, cô ấy không thể nào tiêu tiền lãng phí như thế này.”
“Ờ...”
Kỳ Hiển Chiêu sững sờ một chút, ông chủ đúng thật là liệu việc như thần à!
“Viện Viện nói, con trai của ông chủ trông rất đẹp trai, khiến cô ấy không có dục vọng mặc cả giá.”
“Cái gì?”
Lâm Dật cầm điện thoại, gửi tin nhắn wechat cho Hà Viện Viện: “Khúc gỗ, chúc cô cả đời này độc thân!”
Hà Viện Viện: “?”
Mẹ nó tôi chọc giận ai rồi?
Hà Viện Viện đang ở trong phòng họp, chụp lại màn hình cuộc nói chuyện của Lâm Dật với mình, gửi lên nhóm, kèm lời nhắn:
“Không chiếm được người của tôi, ông chủ bắt đầu phát điên lên rồi.”
Trong văn phòng làm việc, Kỳ Hiển Chiêu giới thiệu một chút với Lâm Dật công việc gần đây.
Kế hoạch lên sàn của Long Tâm đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, nhanh thì trong một tuần, chậm thì nửa tháng là có thể rõ ràng rồi.
Mà bố cục ở bên Hồng Kông đã bắt đầu từ từ triển khai.
Tất cả đều đang được tiến hành một cách có trật tự.
Cạch!
Cửa văn phòng của Kỳ Hiển Chiêu bị mở ra, Hà Viện Viện cùng Điền Nghiên bước vào.
“Họ Lâm kia, anh có ý gì hả?” Hà Viện Viện nói: “Tôi đi đàm phán một vụ đầu tư, anh mắng tôi làm cái gì.”
Điền Nghiên đứng ở một bên cảm thán, vẫn là Giám đốc Hà lợi hại mà.
“Tôi hận không thể một chân đạp chết cô đó, cho cô cơ hội mà không biết dùng.”
“Hử? Cho tôi cơ hội gì cơ?”
Hà Viện Viện bị mắng một cách vô lý. Tôi vẫn luôn rất nghiêm túc làm việc có được không hả.
“Tổng giám đốc Lâm, đây là khoản đầu tư mà chúng tôi vừa đàm phán, ngài muốn xem qua không?” Điền Nghiên hỏi thăm dò.
Nếu như Lâm Dật không ở công ty, những chuyện này, bản thân có thể làm chủ được.
Nhưng lúc này, ông chủ đến rồi, tất nhiên phải để ông chủ xem xem.
“Đây là trò chơi gì đây? Đầu tư cho Đấu Ngư à?”
“Đây là tương lai của công ty, ở bố cục phương diện giải trí, cũng thuận tiện cho việc kiểm soát dư luận.”
“Nội dung thì tôi không cần xem, mấy người tự xử lý đi.”
Lâm Dật không quá quan tâm đến việc của phương diện này, sau khi bàn giao xong mấy câu, anh lái xe đến viện nghiên cứu.
“Tiểu Dật đến rồi.”
Lâm Dật bước tới, Trầm Thiên Trác đi đến chào hỏi, đồng thời, Lục Dĩnh cũng đi theo.
“Trầm lão đại, nghiên cứu bên anh thế nào rồi, tiền còn đủ tiêu hay không.”
“Quá đủ rồi.” Trầm Thiên Trác nói: “Mấy ngày trước cậu chuyển đến 30 tỉ, chắc đủ tiêu một thời gian rồi.”
“Vậy thì được.” Lâm Dật nói:
“Về mặt tiền bạc, anh yên tâm mạnh dạn chi tiêu, không phải lo lắng, cho dù sau cùng không nghiên cứu ra được cái gì, cũng không sao cả, thế nào cũng đừng có áp lực là được rồi.”
“Làm vậy sao được, cậu cho tôi nhiều tiền như thế, nếu như không nghiên cứu ra cái gì, vậy thì sai quá rồi.”
Đối với sự ủng hộ của Lâm Dật, Trầm Thiên Trác vẫn luôn ôm cảm kích trong lòng.
Cũng đích xác thực hiện lời hứa ban đầu rồi.
Gần như kinh phí không giới hạn và tự do học thuật vô hạn.
Cảm giác ở nơi này thật sự quá tốt.
“Trầm lão đại, tình hình của máy in bản thạch lúc này như thế nào rồi, phía bên này của anh có sắp xếp gì sao?”
“Đi thôi, ở đây không phải là chỗ để nói chuyện.” Trầm Thiên Trác vỗ vỗ lên bả vai của Lâm Dật, hai người đi ra phía ngoài viện nghiên cứu, ngồi trên bậc cầu thang ở bên cạnh.
Trầm Thiên Trác lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa cho Lâm Dật, hai người tiện thể châm lửa, bắt đầu hít hà khói thuốc.
Lục Dĩnh đứng phía sau hai người họ, đối với một vài hành vi của đàn ông, cảm thấy rất hiếu kỳ.
Chỉ là bậc cầu thang bê tông bình thường, tại sao khiến hai người họ ngồi ra thành cảm giác ở Starbucks?
“Chúng tôi đang nghĩ cách đánh bại, khắc phục vấn đề bồi thường quang sai của máy in bản thạch, đây cũng là điểm mạnh của tôi.” Trầm Thiên Trác nói tiếp:
“Chỉ cần đánh bại hạng mục kỹ thuật này, chúng ta sẽ sở hữu kỹ thuật tốt nhất trên thế giới, tiếp đến lấy được điều kiện của các bộ phận tương đồng, máy in thạch bản của chúng ta sản xuất chính là loại tốt nhất trên toàn thế giới, riêng việc chế tạo máy in thạch bản thì đừng nghĩ tới, điều này không khả năng, bắt buộc cả thế giới phải hợp tác mới được.”
Lâm Dật gật đầu, đồng ý với lời của Trầm Thiên Trác.
“Vậy được, Trầm lão đại, anh cứ tiếp tục làm đi, có khó khăn nhớ nói với tôi.”
Trầm Thiên Trác nhún nhún vai: “Khó khăn duy nhất, chính là vấn đề nguồn sáng của Cymer thôi, cái này có cách nào kiếm được không?”
“Được, giao cho tôi là được rồi, tôi cũng đang xử lý việc này mà.”
“Vậy thì ngoại trừ cái này, những vấn đề khác không lớn rồi.” Trầm Thiên Trác nói: “Đúng rồi, chỗ tôi còn có mấy phần báo cáo. Cậu đã đến rồi thì tiện thể ký đi?”
“Cũng được.”
Quay trở vào trong viện, Lâm Dật ký hết mấy phần báo cáo nghiên cứu gần đây.
Reng reng reng!
Điện thoại của Lâm Dật đúng lúc này reo lên, là số điện thoại người lạ.
“Là anh khẩu trang phải không?”
“Là tôi, cô là ai?”
“Tôi là Lý Lâm, giám đốc bộ phận thị trường của Đấu Ngư, lúc trước chúng ta có nói chuyện điện thoại rồi. Tôi đến Trung Hải rồi, tôi muốn nói chuyện với anh về việc ký hợp đồng.”
------
Dịch: MBMH Translate