Lời nói của Miller khiến cho người ở chỗ này đều ngẩn người.
Ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Miller tiên sinh, ngài đang nói gì vậy? Ngài nói trình độ của cậu ấy sao hơn ngài sao?”
Miller nhún vai, “Các người không nghe lầm đâu, năng lực học thuật của cậu ấy đúng là trên tôi. Hơn nữa trung tâm nghiên cứu này chính là được thành lập bởi Lâm tiên sinh, cho nên năng lực của cậu ấy là không thể nghi ngờ, các người không cần phải hoài nghi làm gì.”
Người trong phòng thí nghiệm, đều sửng sốt giống như hóa đá.
Thậm chí bao gồm cả Lý Sở Hàm và Kiều Hân.
Các cô biết Lâm Dật rất lợi hại, nhưng lại không biết, trung tâm nghiên này còn có quan hệ với anh.
Rốt cuộc Lâm Dật còn âm thầm làm những chuyện gì nữa vậy?
Lại còn lén gây dựng một trung tâm nghiên cứu dược phẩm.
Mà vẻ mặt của Nhan Từ cũng là hết sức kinh ngạc.
Trên cơ bản cô có thể kết luận, người đàn ông tên là Lâm Dật này chính là streamer tên Anh trai khẩu trang kia.
Thế nhưng cô không thể tin nổi anh ta lại có trình độ y học cao siêu như vậy.
Trong đầu của Nhan Từ tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Anh ta lợi hại như vậy, vậy tại sao lại chạy tới làm streamer?
Lâm Dật vô cùng đắc ý, ôm eo Lý Sở Hàm.
“Bạn học này của cô, não có chút không dùng được, chúng ta vẫn nên đừng quan tâm đến anh ta làm gì.”
Bị Lâm Dật ôm như vậy, Lý Sở Hàm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không có phản kháng, chỉ lặng lẽ nhẹ gật đầu, sau đó cùng Lâm Dật đi ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Lý Sở Hàm, Phó Siêu Dương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng khó coi.
Làm sao cũng không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt này lại lợi hại như thế.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, trùng hợp nhìn thấy bọn người Trần Nghiên, đi ra từ một phòng thí nghiệm khác.
“Anh Lâm, sao không đi nữa.” Kiều Hân hỏi.
“Anh còn có mấy người bạn, đang nghe giảng ở phòng bên, chúng ta đợi bọn họ một chút.”
“Ừm, được.”
Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm, “Trong khoảng thời gian tôi rời đi, cô có phải là đã mập lên hay không, sao tôi cảm thấy thịt trên lưng có hơi nhiều?”
“Có sao?” Lý Sở Hàm có chút bối rối, “Gần đây bệnh viện vô cùng bận, cơm cũng không ăn bao nhiêu, không có khả năng mập lên được.”
Lâm Dật cười hắc hắc, “Đùa cô thôi.”
Gương mặt Lý Sở Hàm đỏ lên, hai má như cái trống, nhìn càng đáng yêu.
Đúng lúc này, Phó Siêu Dương đi ra từ trong phòng thí nghiệm.
Lâm Dật cho là, anh ta đến tìm Lý Sở Hàm, không nghĩ tới lại đi về phía ngược lại.
“Nghiên Nghiên, bên phía các em xong rồi sao? Vừa lúc bên bọn anh cũng xong việc, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”
“Anh Siêu.”
Cố Nam Chi và Lý Tri Mộng lên tiếng chào hỏi.
“Đi thôi, cùng ăn một bữa cơm, vừa lúc em ở chỗ này còn nghe được không ít thứ hữu dụng, có thể nói cho các người một chút.”
Thấy cảnh này, Lâm Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Không hề nghĩ tới, Phó Siêu Dương còn quen biết với bọn người Trần Nghiên.
Phó Siêu Dương đã từng diễn thuyết tại trường của Trần Nghiên.
Lúc diễn thuyết, lãnh đạo bệnh viện đi cùng đã tiết lộ thân phận của Trần Nghiên.
Vì để thường xuyên qua lại, anh ta liền nghĩ biện pháp thêm wechat của Trần Nghiên.
Nhưng bên phía Trần Nghiên cũng chỉ nói chuyện câu được câu không, cũng không có ý gì khác, chỉ là Phó Siêu Dương vẫn luôn để bụng, luôn muốn lôi kéo quan hệ với Trần Nghiên.
“Anh Siêu, em cũng không quá đói, đợi lát nữa rồi nói sau.”
Trần Nghiên cầm điện thoại di động, vừa gửi tin nhắn cho Lâm Dật vừa nói.
“Vậy được, nghe em, đợi lát nữa lại ăn cũng được.” Phó Siêu Dương lấy lòng nói:
“Anh đã tới Trung Hải rất nhiều lần, cũng rất hiểu rõ về mỹ thực bên này, em muốn ăn cái gì có thể nói với anh, đến lúc đó anh sẽ mang các em đi.”
“A a, cám ơn anh Siêu.”
Nhìn bộ dạng lấy lòng của Phó Siêu Dương, Kiều Hân lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Người này cũng quá ghê tởm đi, vừa rồi lúc chúng ta ở phòng nghe giảng, anh ta còn bám riết không tha đối với Lý chủ nhiệm. Hiện tại quay đầu lại đi thông đồng với những nữ sinh khác, suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn nôn.”
“Đừng nói lung tung, người ta nguyện ý thế nào thì là thế đó, nói xấu sau lưng người ta là không lễ phép.” Lý Sở Hàm nói.
“Em chỉ cảm thấy người này có chút buồn nôn thôi.” Kiều Hân nói:
“Nữ sinh kia tuy rằng cũng rất xinh đẹp, nhưng số đo không lớn như chị, dáng người cũng không tốt bằng chị, người tên là Phó Siêu Dương kia cũng không có chút phẩm vị nào cả.”
“Em biết tại sao anh ta lại đặc biệt ân cần đối với nữ sinh kia không?” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
“Chẳng lẽ cô ấy có thân phận đặc thù gì sao?”
“Ba của nữ sinh kia là lão đại của cục quản lý dược phẩm trung ương, chỉ cần là người làm trong nghề này thì đều muốn nịnh bợ cô ấy.”
“Em dựa vào, không phải chứ, lợi hại như vậy sao?”
“Chính là lợi hại như vậy.”
“A, không đúng.” Kiều Hân nói:
“Anh Lâm, sao anh biết cha cô ấy lợi hại như vậy?”
“Bởi vì anh vừa ăn cơm với cha cô ấy xong, người mà anh muốn chờ chính là ba người bọn họ.”
Phốc _ _
Kiều Hân thiếu chút nữa phun ra ngoài, “Anh Lâm, anh lợi hại như vậy sao?”
“Anh Lâm 666.”
Nhìn thấy Trần Nghiên còn đang chơi điện thoại di động, Lâm Dật phất phất tay với cô.
“Đừng chơi nữa, vừa đi vừa chơi coi chừng đụng vào tường đó.”
Còn không đợi Trần Nghiên nói chuyện, Phó Siêu Dương đã nhìn về phía Lâm Dật.
“La to như vậy làm gì, nơi này là nơi công cộng, cậu không biết sao.”
Lâm Dật có chút cạn lời mà nhìn Phó Siêu Dương, “Tôi có lòng tốt nhắc nhở một chút thì có lỗi gì? Chuyện này anh cũng muốn quản sao.”
“Có tôi ở bên cạnh rồi, còn cần cậu nhắc nhở sao? Cậu không cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác sao?”
“Ai cho anh nói anh Lâm của tôi như vậy?” Trần Nghiên lạnh mặt nói.
Bởi vì còn có người ngoài, cho nên Trần Nghiên liền đổi cách xưng hô, lúc không có người, mới có thể gọi là anh rể.
“A? Anh Lâm sao?” Phó Siêu Dương sững sờ, “Các người có quen biết sao?”
“Anh ấy là anh Lâm của tôi, quan hệ của chúng tôi rất tốt.” Trần Nghiên nói: “Mời anh cách xa một chút, không nên xen vào việc của người khác.”
“Ha ha...”
Người đứng vây xem ở bên cạnh đều nhịn không được mà bật cười.
Người này cũng quá khổ cực đi.
Xum xoe nịnh bợ hết nước, đối phương lại đi cùng người đàn ông khác.
Hơn nữa còn là cùng một người đàn ông.
Thật thê thảm.
Phó Siêu Dương lúng túng đứng ở một bên, cảm thấy nơi này đã không còn chỗ dung thân cho mình nữa.
Ba người Trần Nghiên, cũng không quan tâm tới Phó Siêu Dương nữa, đi về phía Lâm Dật.
“Anh Lâm sao lại tới đây vậy.”
“Tới làm chút chuyện, thuận tiện qua tìm các em.”
Trần Nghiên hoài nghi đánh giá Lý Sở Hàm và Kiều Hân một chút, “Hai chị gái này, em nên xưng hô như thế nào đây? Có phải nên gọi là chị dâu hay không?”
“Gọi người này là chị dâu là được rồi.” Lâm Dật ôm Lý Sở Hàm nói.
“Đúng đúng đúng, tôi nhiều lắm cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi.” Kiều Hân cười nói.
“Hắc hắc, đều là người một nhà cả.” Trần Nghiên nói: “Anh Lâm, chuyện của anh xong rồi à, vừa lúc em cũng đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Vừa rồi không phải nói là không đói bụng sao.”
“Đó là vì người khác mời, không quá muốn quan tâm đến anh ta.”
Ngạch...
Phó Siêu Dương đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi đột nhiên dừng lại.
Nói thẳng thôi còn chưa tính.
Dựa vào cái gì còn muốn bạo kích nữa chứ!
------
Dịch: MBMH Translate