"Đợi lát nữa lại đi ăn, chỉ là còn chưa làm xong đâu."
"Ngài Lâm."
Vào lúc Lâm Dật chuẩn bị đi tìm Miller và Mitsui Yuzhi, trùng hợp thấy người sau đi về phía mình.
"Ông gọi Miller tới giúp tôi, tôi cần tìm hai ông có chút việc."
"Được ngài Lâm, tôi sẽ đi gọi ông ta ngay."
"Anh Lâm, anh còn quen biết với ngài Miller và ngài Mitsui Yuzhi à?" Trần Nghiên nói với vẻ bất ngờ.
"Bọn họ đều là cấp dưới của tôi, chắc có quen."
"Hả? Cấp dưới của anh á?" Trần Nghiên kinh ngạc nói:
"Em biết y thuật của anh rất giỏi nhưng còn chưa đến mức chinh phục cả hai người bọn họ chứ? Người ta từng được nhận giải Nobel đấy."
"Một giải Nobel đã là gì. Em đừng quá coi trọng mấy thứ này. Đối với một người bác sĩ, có thể chữa được bệnh, cứu được người còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác."
"Vâng, anh Lâm nói rất đúng." Trần Nghiên nói.
"Anh Lâm nói gì chẳng đúng." Lý Tri Mộng nói.
Không bao lâu, Mitsui Yuzhi đã gọi Miller qua.
"Ngài Lâm, ngài có sắp xếp gì sao?" Miller hỏi.
Lâm Dật lấy một tờ giấy ra khỏi túi, đưa cho Miller.
"Lúc trước chẳng phải các ông đang nghiên cứu về thuốc chống đông máu sao? Đây là một toa thuốc được tôi sửa sang lại, thuộc về thuốc pha chế sẵn của Trung Quốc. Nhưng các ông cũng biết, khuyết điểm của thuốc pha chế sẵn của Trung Quốc là hiệu quả chậm, tôi hi vọng các ông có thể bỏ công sức nghiên cứu trên cơ sở này, cho ra thuốc có hiệu quả nhanh hơn. Các ông hiểu ý tôi chứ?"
"Ngài Lâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức nghiên cứu, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Miller như nhặt được vàng, cầm phương thuốc do Lâm Dật đưa qua chẳng khác nào cầm bảo bối vậy.
Đối với ông ta, nếu có thể nghiên cứu và phát triển thuốc này thành công, danh dự và địa vị của ông ta trên quốc tế rất có khả năng sẽ lại được nâng cao thêm một bậc.
Nhưng trái lại Mitsui Yuzhi bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nói vài câu cảm ơn mang tính tượng trưng lại không có bất kỳ thái độ nào khác.
"Được rồi, chuyện này cứ giao cho các ông, có chuyện gì không giải quyết được cứ gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cảm ơn ngài Lâm."
Lâm Dật gật đầu, quay về phía đám người Lý Sở Hàm nói:
"Đi thôi, chuyện cần thiết đều đã làm xong, tôi dẫn các người ra ngoài ăn cơm."
Đám người đi ra ngoài, Trần Nghiên khẽ nói:
"Anh Lâm, Đại Bảo Kiếm hôm qua còn chưa làm bọn em tận hứng đâu. Đợi lát nữa chúng ta ăn cơm xong, tìm một chỗ tiếp tục chứ?"
"Anh Lâm, anh dẫn theo các cô ấy đi Đại Bảo Kiếm à?" Kiều Hân kinh ngạc nói.
"Ừ, các cô có muốn đi không? Dường như các cô đều rất bận, tôi dẫn các cô đi thư giãn một chút."
"Tôi còn chưa từng tới đó đâu."
"Chưa qua thì cứ nói là chưa qua, em xoa tay như vậy làm gì?"
"Hì hì, tôi muốn đi trải nghiệm thôi."
"Cô thì sao?" Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm hỏi.
"Tôi theo cậu." Lý Sở Hàm khẽ nói.
"Đi thôi."
"Vậy chúng ta đổi một nơi khác, hôm nay đừng đi Hoa Thanh Trì nữa. Tôi cảm giác ở đó đều có tai mắt của chị ấy, đi chỗ đó không an toàn." Trần Nghiên nói.
"Tôi dẫn các cô tới một nơi khác có đẳng cấp không kém hơn Hoa Thanh Trì, bảo đảm chị cô không tìm ra được."
"Ha ha, được."
Đám người đến bãi đỗ xe, Trần Nghiên chuẩn bị lên xe của Lâm Dật, còn lại Cố Nam Chi và Lý Tri Mộng chuẩn bị lên xe của Lý Sở Hàm.
Nhưng lúc lên xe, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông.
Hắn vừa lấy ra xem, phát hiện là Lương Nhược Hư gọi tới.
"Mẹ nó!"
Lâm Dật thầm mắng một câu: “Người đàn bà này không gắn camera giám sát trên người mình chứ?"
Cố bình tĩnh nhận điện thoại của Lương Nhược Hư, Lâm Dật nói:
"Chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?"
Nghe giọng điệu của Lương Nhược Hư, Lâm Dật cảm giác mình chắc hẳn an toàn, chắc không phải nói về chuyện Đại Bảo Kiếm.
"Vậy thì không phải, chủ yếu là bây giờ tôi đang bận."
"Vậy anh cứ làm đi, tôi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi anh xem chuyện nghiên cứu và phát triển dược phẩm xử lý thế nào rồi."
"Đó không phải là vấn đề lớn, cô yên tâm đi."
"Được."
Sau khi trò chuyện vài câu lời ít mà ý nhiều, bọn họ lại cúp máy.
"Không xảy ra chuyện gì chứ?" Trần Nghiên hỏi nhỏ.
"Không có chuyện gì, cứ đi theo tôi là được rồi."
"Oh yeah."
Reng reng reng.
Vào lúc Lâm Dật chuẩn bị lên xe, điện thoại lại đổ chuông.
"Mẹ nó, lần này là ai vậy? Sao cứ gọi điện thoại vào lúc này chứ?"
Lâm Dật lấy điện thoại di động ra, phát hiện đó là một số lạ.
"Ai vậy?"
"Ngài Lâm là tôi, Mitsui Yuzhi."
Lâm Dật nhíu mày, lão già kia gọi điện thoại cho mình làm gì?
"Ông tìm tôi có việc gì sao?"
"Tôi có chút việc riêng muốn nói với ngài Lâm. Ngài Lâm đã đi rồi sao? Ngài có thể cho tôi cơ hội này được không?"
"Được rồi, tôi đang ở bãi đỗ xe còn chưa đi đâu."
"Chúng ta gặp ở cổng sau sở nghiên cứu được không?"
"Được."
"Tốt, tôi sẽ xuống ngay đây."
Lâm Dật cúp máy, nhìn về phía đám người Lý Sở Hàm và Trần Nghiên nói:
"Các người lên xe trước chờ tôi, tôi có chút việc phải đi một lát, sẽ trở về ngay."
"Cậu có cần tôi giúp không?" Lý Sở Hàm hỏi.
"Không cần đâu, các người cứ vào trong xe chờ tôi là được rồi. Tôi sẽ quay lại ngay."
"Được, nếu cậu có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy."
Lâm Dật gật đầu, xoay người đi về phía cổng sau của trung tâm nghiên cứu.
Sau khi Lâm Dật tới đó, Mitsui Yuzhi đã đứng chờ sẵn.
"Ngài Lâm." Mitsui Yuzhi mỉm cười gật đầu đặc biệt thân thiết giống như gặp lại người bạn cũ.
Nhưng vừa khéo chính là cảm giác này lại khiến Lâm Dật thấy kỳ quái.
Cho dù giữa hai người không phân rõ quan hệ cấp trên cấp dưới.
Nhưng ở phòng thí nghiệm này, địa vị của mình vẫn cao hơn ông ta một chút.
Hễ là người có chút kinh nghiệm làm việc trong công sở, khi đối mặt với lãnh đạo cấp cao hơn mình đều biết không thể có thái độ này.
Lâm Dật lười quan tâm tới những điều này, anh đi tới thẳng tới trước mặt Mitsui Yuzhi.
"Ông tìm tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng là được rồi."
"Ngài Lâm, tôi tự giới thiệu trước, tôi đến từ gia tộc Mitsui ở Nhật, tập đoàn tài chính Mitsui chính là gia tộc của chúng tôi."
Lâm Dật đảo tròng mắt: “Sau đó thì sao, ông muốn nói gì?"
"Chuyện là thế này, gần đây gia tộc chúng tôi muốn thành lập một phòng thí nghiệm sinh học đang thu hút các nhân tài trên cả thế giới như ngài Lâm. Ngài có hứng thú tham dự không?"
"Ha ha ha…" Lâm Dật cười: “Các người muốn thuê tôi à?"
Mitsui Yuzhi cũng cười lên: “Ngài Lâm đừng vội từ chối, chúng tôi có thể cho ngài đủ quyền và tiền, chỉ cần ngài muốn, chỉ cần chúng tôi có thể cho, chúng tôi đều sẽ thỏa mãn ngài mà không hề giữ lại."
"Cái này sợ rằng không có khả năng lắm đâu. Các người vẫn nên tìm cửa khác đi."
"Ngài Lâm khoan hãy đi." Mitsui Yuzhi nói:
"Năng lực của ngài là không thể nghi ngờ, thậm chí còn hơn cả tôi. Cho nên tôi có thể bảo đảm với ngài, chỉ cần ngài đồng ý gia nhập, ngài có thể nhận được tất cả những gì ngài muốn. Tập đoàn tài chính Mitsui chúng tôi có thực lực này."
Lâm Dật quay đầu lại nhìn Mitsui Yuzhi, vừa cười vừa nói:
"Tập đoàn tài chính Mitsui tính là gì chứ? Ông thấy tôi sẽ để vào trong mắt à?"
------
Dịch: MBMH Translate