“Lẽ nào ngài Lâm không muốn cân nhắc thêm?"
Rất rõ ràng, Mitsui Yuzhi cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
Ít ngày trước, sau khi chứng kiến qua năng lực của Lâm Dật, Mitsui Yuzhi vẫn nhớ mãi không quên.
Ông ta thậm chí khẳng định tài hoa và năng lực Lâm Dật đứng đầu thế giới, đến trình độ không ai có thể sánh bằng.
Nếu có thể kéo anh ta đến tập đoàn tài chính Mitsui, tất nhiên có thể khiến cho địa vị của gia tộc có bước tiến nhảy vọt, thậm chí còn có khả năng gây tác động tới gia tộc đứng đầu nước Nhật!
Cho nên bất kể dùng thủ đoạn nào, cũng phải lôi kéo được anh ta tới.
"Ông muốn tôi suy nghĩ thế nào? Ông có thể cho tôi thứ gì?" Lâm Dật nói:
"Nơi đó không lớn bằng Trung Quốc, gái không đẹp bằng gái Trung Quốc, tôi đến chỗ các ông làm gì?"
"Ha ha..."
Mitsui Yuzhi cười nhìn như rất hiền từ nhưng lại lộ ra sự thâm hiểm giả dối của một lão già coi trọng tiền bạc.
"Nếu ngài Lâm đã nói vậy, không phải là ánh mắt quá nông cạn sao? Chỉ cần có tiền, những thứ đó đều dễ như trở bàn tay."
"Nếu không thì sao? Ông còn có thể cho tôi gì nữa?"
"Quyền lợi!"
Mitsui Yuzhi nói: "Nếu ngài bằng lòng gia nhập gia tộc Mitsui chúng tôi, ngoại trừ tiền tiêu không hết, chúng tôi vẫn có thể cho ngài quyền lợi nhất định, đạt tới một trình độ khác của đời người."
"Đừng nói tới mấy thứ vớ vẩn này nữa." Lâm Dật nói:
"Mẹ nó, tôi thậm chí còn thua cả chức thị trưởng Trung Hải, ông có chút quyền lợi như vậy lại tính làm quái gì?"
Lâm Dật ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
Mitsui Yuzhi híp mắt, gương mặt cực kỳ thâm độc nhìn theo bóng lưng của Lâm Dật, sau đó cũng xoay người lại.
"Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"
Thấy Lâm Dật trở lại, Lý Sở Hàm hỏi.
Lâm Dật gật đầu, "Tất cả đều xong rồi, chúng ta đi thôi."
Đám người lần lượt lên xe, Lâm Dật vừa thắt dây an toàn, điện thoại di động trong túi lại đổ chuông.
"Fuck, mẹ nó lần này là ai vậy? Có để cho người ta tới Đại Bảo Kiếm không?"
Lâm Dật lấy điện thoại ra, phát hiện người gọi điện thoại là Nhan Từ.
"Ồ? Người phụ nữ này gọi điện thoại cho mình làm gì?"
Lâm Dật nói nhỏ một câu, lại nhận điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Nhan Từ sửng sốt, mình đâu trêu chọc anh ta, làm gì mà tức giận như vậy chứ?
"Ngài Lâm, ngài chính là anh trai khẩu trang tới khu an ninh livestream mấy ngày trước đúng không?"
"Cô nhận nhầm người rồi."
"Tôi thậm chí đã gọi điện thoại, lẽ nào ngài Lâm còn muốn che giấu nữa?"
"A..."
Lâm Dật dừng lại, mẹ nó lại thất sách rồi.
"Được rồi, tôi không giả vờ nữa, tôi ngả bài. Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tôi muốn hẹn ngài Lâm ăn một bữa cơm tối nay, ngài có rảnh không?"
"Không, lát nữa tôi muốn đi Đại Bảo Kiếm, nếu cô không ngại thì đi cùng. Nếu cô ngại thì hết cách rồi."
"A..."
Nhan Từ không nói được lời nào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy có người nói về Đại Bảo Kiếm tuyệt vời và thoát tục như vậy.
"Thế chúng ta hẹn hôm khác vậy! Hi vọng ngài Lâm có thể cho tôi có cơ hội này."
"Được, hôm khác lại nói."
Lâm Dật cúp máy, đưa điện thoại cho Trần Nghiên.
"Để ý giúp tôi, thấy số điện thoại lạ thì cô nghe máy hộ."
"Vâng vâng." Trần Nghiên gật đầu nói:
"Tôi nên nói thế nào ạ? Cứ nói là tổng giám đốc Lâm đang không tiện nghe điện thoại à?"
"Hay nói tổng giám đốc Lâm đang “bạch bạch bạch” nên không có thời gian nghe điện thoại."
"Ha ha..."
Trần Nghiên cười vui vẻ, "Anh rể và em vợ làm chuyện này, đúng là kích thích thật, hơn nữa còn ở trên xe, ha ha..."
Reng reng reng…
"Fuck, đúng là nhắc tới cái gì thì cái đó tới. Thật sự có điện thoại gọi tới này."
"Cô nghe máy đi." Lâm Dật mắng một câu, "Hôm nay là ngày gì thế? Mọi người tổ chức thành đoàn thể gọi điện thoại cho tôi à?"
"Lâm Dật..."
"Tổng giám đốc Lâm không rảnh, đang bạch bạch bạch đấy, đừng làm phiền chúng tôi." Trần Nghiên đĩnh đạc nói.
Rõ ràng không hề có cảm giác kiêng kỵ, đúng là kích thích.
"Nghiên Nghiên?"
Á...
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Bởi vì hai người đều cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Hình như là giọng nói của Trần Kiệt.
Trần Nghiên cẩn thận nhìn số điện thoại, cả người đều hóa đá.
Lúc này không cần đoán nữa, vẻ mặt của cô ta đã nói lên tất cả.
"Ba, ba nghe con giải thích, vừa rồi con chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Bọn con đang ở trên xe, thật sự không làm chuyện đó đâu."
"Ở trên xe à?"
Lâm Dật:...
"Bọn con sắp đi ăn cơm, có rất nhiều người gọi điện thoại cho anh Lâm, anh ấy nghe nhiều thấy phiền nên con nghe máy giúp anh ấy."
"Điện thoại gọi tới quá nhiều là lỡ chuyện à?"
Trần Nghiên: ...
"Ba, ba đừng như vậy nữa. Nếu ba không tin, con gửi video qua cho ba. Con chỉ mạnh miệng nói bậy thôi."
"Con gái con đứa lớn như vậy rồi, đây là lời con nên nói sao?"
"Con biết sai rồi."
"Được rồi, con bảo Lâm Dật nghe điện thoại đi."
"Ơ, vâng vâng."
Trần Nghiên phẫn nộ giao điện thoại cho Lâm Dật.
"Chú Trần."
"Vừa rồi Miller gọi điện thoại cho tôi nói chuyện nghiên cứu và phát triển dược phẩm đã làm gần xong rồi."
"Vâng, nhưng tiếp sau vẫn còn chút vấn đề nhỏ phải xử lý, vấn đề cũng không lớn."
"Vậy cậu bảo người phía dưới phải chuẩn bị sẵn nguyên liệu, tôi đã phê duyệt trước cho cậu rồi, tranh thủ làm nhanh chuyện này đi."
"Tôi hiểu, tôi sẽ thu xếp ngay."
Sau khi nói sơ qua vài câu, Lâm Dật lại cúp máy.
"Cô không nhớ nổi số điện thoại của ba mình à?"
"Em chỉ nhớ số của mẹ, không nhớ số của ba lắm."
"Tôi suýt nữa bị cô hại chết rồi."
"Hì hì, không sao, không sao, ba em sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy đâu." Trần Nghiên cười ha hả nói, rõ ràng không để ý tới chuyện này, "Chúng ta đi nhanh đi, đi sớm hưởng thụ sớm, sau này sẽ không có thời gian tới Trung Hải đâu."
"Đi thôi."
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Dật lái xe đến một nơi tên là Yingzun Reservoir.
"Anh Lâm, chỗ này được đấy, cảm giác không kém gì Hoa Thanh Trì."
"Đây là nơi tôi mới tìm được, tránh cho chị cô bắt."
"Hành động này rất tốt, thỏ khôn có ba hang."
"Anh Lâm, chỗ này an toàn không, không để lộ tin tức của chúng ta chứ?"
"Yên tâm, đó là chuyện đàn ông nên lo lắng, phụ nữ tới không sao."
"Hì hì, vậy thì được."
Sáu người tới phòng lớn, người qua lại đều nhìn tới ngây người.
Dẫn theo năm cô gái tới Đại Bảo Kiếm?
Hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp như vậy?
Người anh em này thật ngầu.
Thật sự làm người ta hâm mộ đấy.
"Các người có thẻ hội viên không?"
"Có, một tấm thẻ là 168 ngàn, ngài muốn làm bao nhiêu tấm?"
"Chỉ có 168 ngàn thôi à? Lấy cho sáu tấm thẻ đi."
"Sáu tấm thẻ?"
Nữ thu ngân thoáng ngây người. Mình gặp phải khách sộp à?
"Vâng vâng vâng, ngài chờ lát, tôi sẽ làm cho ngài ngay đây."
"Anh rể tuyệt vời. Em biết mà, đi với anh thì bảo đảm ăn no uống say."
"Phải khiêm tốn đừng rêu rao, đừng để cho chị em biết đấy."
Nữ thu ngân: ???
Anh rể?
Em vợ?
Kẻ có tiền cũng chơi trò này à!
Thẻ hội viên nhanh chóng được làm xong, Lâm Dật dẫn theo năm người đi về phía đại sảnh.
Thấy Lâm Dật mở liền một lần sáu tấm thẻ hội viên cao cấp, mọi người qua lại đều vô cùng hâm mộ.
Thật ra bọn họ không phải hâm mộ anh lắm tiền, chỉ hâm mộ anh có thể tự dẫn theo em gái vào đại bảo kiếm.
Hơn nữa một người trong đó còn có em vợ đấy.
------
Dịch: MBMH Translate