Nhìn thấy đám người Triệu Mặc đi qua, Tần Hán với Cao Tông Nguyên đứng lên, mỉm cười nói:
"Tôi cũng đã đến chỗ này hơn một ngày cũng không nhìn thấy các cậu, còn nghĩ đến đám các cậu không tới chứ."
Nhìn thấy Tần Hán và Cao Tông Nguyên đều đứng lên, Triệu Mặc liếc nhìn Lâm Dật vẫn đang ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt có phần không được tự nhiên.
Nhưng cũng không nhận ra được, anh ta chính là Lâm Dật người đã để cho mình thiệt thòi gần 100 tỷ.
"Hoạt động lần này chỉ có một năm một lần, làm sao có thể không đến đây chơi chứ." Triệu Mặc cười nói:
"Ngược lại là các anh không phải bình thường rất bận rộn sao, vậy mà sớm như vậy đã tới rồi."
"Đây không phải là gần đây kiếm được ít tiền sao, nhàn rỗi không có chuyện gì, nên tới sớm một chút." Tần Hán nói: "Cùng với các cậu không so được, lần trước bị làm rất thảm?"
Sắc mặt Triệu Mặc rất khó nhìn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
"Làm ăn không phải chính là như vậy sao? Có lỗ thì có lãi là chuyện bình thường, lẽ nào Tần gia cậu làm ăn, vẫn luôn là ổn định sao?" Triệu Mặc nói:
"Tôi nhớ được mấy năm trước, ba của cậu đã bại dưới tay Waterloo, thiệt thòi mất ba tỷ việc này có đúng không."
"Cậu nói cũng đúng, nhưng thông qua chuyện lúc trước, chúng tôi cũng coi như kiếm không ít, nói tóm lại, lần này cũng không thiệt thòi."
Bốn người Triệu Mặc vẻ mặt có chút không được tự nhiên, chuyện này vốn dĩ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, vô luận nói như thế nào, phía bên mình đều không chiếm được lý.
Nghĩ tới đây, Triệu Mặc liếc mắt nhìn Lâm Dật đang ngồi ăn cơm.
"Tần Hán, người bạn này của anh có chuyện gì xảy ra vậy? Cũng không biết đứng lên nói chuyện sao, mang người què tới dùng cơm à?"
Tần Hán nở nụ cười, "Cậu ấy chính là Lâm Dật, cậu thua hơn 100 tỷ từ trên tay anh ta đấy, chơi không lại người ta, liền sỉ nhục người ta là người què, đây cũng quá không phong độ rồi."
"Anh ta chính là Lâm Dật!"
Biết được thân phận của Lâm Dật, bốn người Triệu Mặc vẻ mặt đều ngạc nhiên, mặt biến sắc khá là khó coi.
Đối với bọn họ mà nói, việc bán khống Didi đã trở thành nỗi nhục nhã lớn trong cuộc đời của bọn họ.
"Người anh em, trâu bò, bẫy nhóm chúng tôi nhiều tiền như vậy, bây giờ vẫn còn có tâm tư ăn cơm à?" Lục Huyền vỗ vai Lâm Dật,
"Thật sự coi mình đang ở Trung Hải, chúng tôi cũng không dám động tới anh sao? "
"Anh Tần ..."
Trương Hiểu Du đứng ở một bên, lôi kéo tay áo Tần Hán.
"Bọn họ hình như muốn đánh nhau, làm sao bây giờ?"
"Đừng sợ."
Trấn an một câu, Tần Hán nhìn Lục Huyền.
"Lâm Dật tính tình không tốt, cậu tốt nhất đừng đập bả vai của cậu ấy như thế."
"Thực sự xin lỗi, tính tình của tôi cũng rất tệ, mà tôi đã vỗ, hình như cũng không sao hết."
Nói xong, Lục Huyền còn dùng lực nhéo nhéo, lại như đang khiêu khích.
"Tần Hán cũng đã nhắc nhở anh rồi, anh làm sao lại không nghe đây, làm sao cũng phải cho chút mặt mũi chứ." Lâm Dật nói.
Đám người Triệu Mặc, đối xử với Lâm Dật và Tần Hán thái độ hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù mọi người nhìn nhau không lọt mắt, nhưng sau khi thấy mặt vẫn có thể cười ha hả chào hỏi.
Sau đó trào phúng nhau vài câu tranh giành nhau mặt mũi.
Nhưng đối với Lâm Dật thì không giống nhau.
Để cho bọn họ một lần mất hơn 100 tỷ, mặt mũi mất hết, mối thù này bọn họ trước sau đều không quên.
Cũng không có cách nào vào lúc này duy trì bình tĩnh.
"Ai nói cho anh biết, mặt mũi của anh ta tôi nhất định phải cho?" Lục Huyền nói:
"Tần gia xác thực khá tốt, nhưng gia tộc của chúng tôi cũng không phải là giả."
Triệu Mặc, Cố Trường Xuyên cùng Tôn Sách ba người đứng ở một bên, ai cũng không lên tiếng.
Cỗ hỏa khí đặt ở trong bụng đã lâu rồi, hiện tại gặp phải anh ta, đương nhiên phải phát tiết một chút.
Ra tay đánh nhau ngược lại không đến nỗi, nhưng làm sao cũng phải khiến anh ta phải nhớ kỹ.
Các nữ minh tinh và tiếp viên đứng cạnh gần đó, đều có chút căng thẳng.
Các cô không quen biết Cao Tông Nguyên, nhưng đối với Tần Hán lại biết rất rõ.
Những người đứng ở chỗ này, được tính là đỉnh cấp con nhà giàu Trung Quốc.
Những người này phát sinh xung đột, ngày thứ hai nhất định có thể lên hot search của Weibo.
"Kỳ thực cậu ấy cũng là vì tốt cho anh, sợ anh chịu thiệt."
"Anh đây là đang uy hiếp tôi ư? Tôi tuy rằng không để ý đến lão Cố kia mấy, nhưng vẫn thật là không đem anh để ở trong mắt."
Lâm Dật duỗi ra một cái tay, nhẹ nhàng bắt được cổ tay của Lục Huyền.
Mà người sau cũng gia tăng khí lực, không có ý nghĩ di chuyển đi.
Lâm Dật cũng cũng giống như thế, tay phải chậm rãi dùng sức, nhưng vẻ mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, làm cho người ngoài không nhìn ra một chút đầu mối gì.
Nhưng rất nhanh, Lục Huyền liền phát hiện không đúng.
Loại cảm giác đau đớn khó mà chịu được kia càng ngày càng mạnh.
Giống như muốn đem xương của mình nặn gãy vậy.
Đúng lúc này, Lâm Dật đột nhiên hướng phía dưới lôi kéo, Lục Huyền không ứng phó kịp, cả người đều hướng về phía Lâm Dật.
Lâm Dật tay mắt lanh lẹ, cầm lấy đầu Lục Huyền, trực tiếp đè ở trên bàn, cũng cầm lên cái nĩa bên cạnh.
Đặt ở trên cổ Lục Huyền.
"Tôi ngay cả Triệu Chính Dương cùng với Phạm Khải Nam cũng dám đánh, anh nói xem tôi có dám động tới anh hay không?"
"Con mẹ nó anh nếu là dám đụng đến tôi một cọng lông, Lục gia chúng tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh."
Lâm Dật cười lắc đầu, "Đều nói người bên ngoài, đối với con nhà giàu có ý kiến không tốt, chỉ nghĩ đám người các anh khiến cho người ta kinh sợ, không ngờ xảy ra chút việc liền tìm gia trưởng trong nhà, cái gì cũng không biết làm."
Triệu Mặc mặt lạnh đứng ra "Con mẹ nó anh nói người nào ..."
"Hô thông!"
Nói còn chưa dứt lời, Lâm Dật một cước đá anh ta ra ngoài.
"Chỉ với bộ dạng này của anh cũng đừng có mà lên tiếng, gọi người có thể đánh ra đi."
Trong phòng ăn tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ tới, hai nhóm người này thật sự sẽ đánh nhau.
Cái người tên là Lâm Dật này, cũng quá không theo lẽ thường xuất bài rồi.
"Đem Lục Huyền thả ra." Cố Trường Xuyên nói.
"Anh tính là cái thá gì mà nói thả thì tôi phải thả?"
"Anh là thật không muốn nể mặt mũi?"
"Nếu không?" Lâm Dật nói:
"Mỗi ngày tới lui trang bức như thế mọi người không thấy phiền à, Dù sao cũng phải chơi một ván phân định thắng thua chứ?"
Cố Trường Xuyên cười gật đầu, "Anh nói đúng, vậy chúng ta liền nghĩ một biện pháp định thắng thua đi."
"Tôi thấy chúng ta cũng không cần chọn ngày, ở chỗ này được rồi."
Cố Trường Xuyên nghiêm mặt nói:
"Ở đây không thú vị, tôi biết một chỗ anh có dám tới hay không?"
"Được, anh nói đi."
"Ngày mai có một bữa tiệc rượu trên biển, sẽ có một võ đài thi đấu, hai người chúng ta đánh một trận." Cố Trường Xuyên nói.
"Được, anh đã đề nghị như vậy rồi thì chúng ta cùng nhau chơi đùa một chút đi."
Lâm Dật vỗ bụi trên người, "Tôi thấy ăn như vậy cũng được rồi, chúng ta đi thôi."
Dưới con mắt của mọi người, đám người Lâm Dật gióng trống khua chiêng đi vào thang máy.
Mà Cố Trường Xuyên với Triệu Mặc bên này, vẻ mặt chật vật xấu hổ.
"Cố lão đại, anh vừa nãy làm sao không giáo huấn anh ta một trận!" Triệu Mặc hung hãn nói.
"Chỗ này quá ít người, giáo huấn anh ta một trận cũng chẳng có ý nghĩa gì." Cố Trường Xuyên nói:
"Lão tứ, như thế nào."
"Không có chuyện gì." Lục Huyền nói:
"Tôi có chút đánh giá thấp tiểu tử kia, khí lực là thật lớn, bằng không tôi cũng không thể chật vật như vậy."
"Khẳng định, nếu như không có chút nội tình, anh ta cũng không dám lớn lối như vậy." Cố Trường Xuyên nói:
"Rất rõ ràng là có luyện qua, cậu đánh không lại anh ta cũng bình thường."
Nói xong, Cố Trường Xuyên vỗ vai Lục Huyền, "Chuyện ngày hôm trước tiên nhịn một chút, ngày mai tôi giúp cậu xả giận."
------
Dịch: MBMH Translate