"Được, em hiểu rồi."
Mitsui One không nhiều lời thêm, cúi chào Mitsui Paint rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Trên mặt Mitsui Paint không cảm xúc, đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Báo cáo của Mitsui One đã cho cô ấy một lời nhắc nhở quan trọng.
Lâm Dật thay đổi vô cùng kỳ quái, bản thân cô ấy cũng là chuyên gia dược học, nên dựa vào hai nguyên nhân trên cũng có thể giải thích được chuyện này.
Nhưng trừ việc đó ra còn một điều nữa, từ trước đến giờ luôn khiến Mitsui Paint không thể hiểu nổi.
Cứ cho rằng những thay đổi trong cơ thể Lâm Dật đều là do thuốc kích thích, vậy anh ta làm cách nào để nghiên cứu ra những thứ này?
Dường như anh ta cũng không có điều kiện làm như vậy.
Bất lực lắc đầu, Mitsui Paint day day thái dương.
Không tìm hiểu sâu hơn thì không sao, nhưng nếu nghĩ một cách tường tận, trên người anh ta quả đúng là chứa đựng những bí mật vô tận.
Vậy chỉ còn cách dùng thêm chút lực mới được.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật còn chưa tỉnh ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đặt cạnh gối đánh thức.
Anh vốn tưởng là Kỷ Khuynh Nhan, cũng không nghĩ tới người gọi đến lại là Kỳ Hiển Chiêu.
"Tổng giám đốc Lâm, bây giờ anh có bận không?"
Kỳ Hiển Chiêu từ Hà Viện Viện biết được Lâm Dật đang đi công tác ở Mỹ, cho nên mới chọn gọi điện vào lúc này.
“Không sao, cậu cứ nói đi.” Lâm Dật ra vẻ điềm tĩnh nói.
"Nhà máy chúng ta vừa mua đã xảy ra chuyện.”
"Không phải đã mua toàn bộ rồi sao, có thể xảy ra chuyện gì?"
"Từ hôm ngài rời đi, đã có rất nhiều nhân viên đã rời khỏi cương vị công tác. Tôi vốn dĩ nghĩ rằng vì nhà máy đã bị bán nên họ mới làm như vậy. Sau đó, tôi và Viện Viện đành ra mặt cố gắng động viên các nhân viên, nhưng vô ích. Tỷ lệ nghỉ việc lên đến 80%, một số nhân viên cũ ở vị trí lãnh đạo cũng đã bỏ đi, có thể nói là ngoài trang thiết bị thì chẳng còn gì cả.”
Lâm Dật từ trên giường ngồi dậy: "Sau đó các cậu có biện pháp gì chưa?"
"Để dự án diễn ra suôn sẻ, tôi đã bàn bạc thêm với Viện Viện, tăng thêm 300 tệ vào lương cơ bản, nhưng hiệu quả cũng không mấy khả quan."
"Cũng không phải vấn đề gì lớn, tuyển nhân sự lại từ đầu là được, chút thời gian đó chúng ta cứ từ từ mà làm."
"Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Qua điều tra tôi mới phát hiện các nhà máy khác trong khu công nghiệp đã thu hút những người này. Chúng tôi tăng lương thông báo tuyển dụng, các nhà máy khác cũng tăng lương cho họ, rõ ràng là muốn đối chọi với chúng ta.” Kỳ Hiển Chiêu nói tiếp:
"Những kẻ ngấm ngầm giở trò phía sau dường như đang có chuyện bất mãn với chúng ta."
Lâm Dật im lặng vài giây: "Cậu ở công ty chờ tôi, tôi sẽ về ngay, nhưng đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay của hai chúng ta.”
"Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lâm."
Kỳ Hiển Chiêu không biết Lâm Dật có ý đồ gì, nhưng chắc hẳn là có ẩn ý sâu xa trong đó, cứ nghe theo sự sắp xếp của anh ấy là được.
Sau khi cúp điện thoại của Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật bèn gọi cho Mã Hồng Đào chuẩn bị cử trực thăng đến đón mình.
Mã Hồng Đào vui vẻ đáp ứng, sau khi nói cho anh ta vị trí định vị, Lâm Dật rời giường rửa mặt, chuẩn bị một lúc quay lại Trung Hải.
Rửa mặt xong, Lâm Dật gõ cửa phòng Tần Hán.
“Buổi sáng cậu không ngủ được hay sao lại dậy sớm như vậy?” Tần Hán dụi mắt nói.
Mà trên chiếc giường trong phòng, có hai người phụ nữ đang nằm, một người còn để lộ bộ phận riêng tư, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.
"Máy bay tư nhân của nhà anh để cho tôi dùng đi, tôi phải về Trung Hải gấp."
Nghe xong lời này, Tần Hán cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
"Có chuyện gì xảy ra mà cậu phải về sớm như vậy?"
"Công ty gặp một chút vấn đề, các anh cứ tiếp tục ở đây vui chơi, tôi về trước đây."
“Cậu đi rồi, chúng tôi còn chơi cái gì chứ.” Tần Hán duỗi eo: “Để anh gọi cho bọn lão Cao, chúng ta cùng nhau trở về đi.”
"Vậy cũng được."
Sau đó, năm người Lâm Dật ăn uống đơn giản, chiếc trực thăng do Mã Hồng Đào bố trí lúc này cũng đáp xuống boong tàu, đưa họ trở lại sân bay trên đảo Á Loan.
Trong quá trình này, Trương Hiểu Du cũng livestream trong một thời gian ngắn, nhưng không có nhiệm vụ bổ sung nào được kích hoạt.
Ba giờ sau, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Trung Hải, Lâm Dật nói với ba người họ:
"Tôi còn có chút việc nên không đi cùng mọi người được, đi trước đây."
"Chuyện này có lớn không? Có cần bọn anh giúp không?" Tần Hán hỏi.
"Không phải chuyện gì lớn, tôi có thể tự mình xử lý."
"Vậy được rồi, có việc cần giúp cứ gọi cho bọn anh.”
Lâm Dật gật đầu, sau đó đi tới bãi đậu xe, tìm được chiếc Bugatti Chiron, lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Nhưng trước khi đến nơi, Lâm Dật đã đi mua một bó hoa.
Khi anh đến cửa văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan thì vừa vặn điểm mười hai giờ trưa.
Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi ngay ngắn, mặc một bộ tây trang nữ màu xám, mái tóc dài xõa ra sau đầu, hai chân nhỏ nhắn bắt chéo nhau, chăm chú đọc tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng vẫn xem đi sửa lại.
Bên tay còn lại của cô cũng không nhàn rỗi, liên tục với lấy mấy miếng bánh bích quy bên cạnh.
Những mẩu vụn bánh rơi trên bàn cũng không bị cô bỏ phí, cứ thế nhặt lên ăn luôn.
Lâm Dật lấy điện thoại di động gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.
"Sao anh lại gọi điện cho em?"
"Chẳng lẽ anh không thể gọi cho em sao?"
“Lúc này ở Mỹ chắc là mười hai giờ đêm rồi, anh không nghỉ ngơi sao?"
"Anh mới vội hoàn thành công việc, ăn nhẹ bữa khuya, vừa vặn gọi cho em một cuộc, trưa nay em ăn chưa?"
"Em đang ăn, anh đi mấy ngày nay em không bỏ một bữa nào.”
"Chắc chắn không? Em vâng lời như vậy sao?"
“Dĩ nhiên rồi, em ở căng tin ăn thịt kho tàu, tôm nõn nấu bí xanh và giá đỗ xào đó.” Kỷ Khuynh Nhan nói với giọng thề thốt:
"Từ lúc ở bên anh, em đã tạm biệt bánh bích quy rồi.”
"Anh không tin em lại nghe lời như vậy đâu.”
"Thật sự, nếu em nói dối anh thì em chính là heo... tút tút tút..."
Cô chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy âm báo bận của điện thoại.
Kỷ Khuynh Nhan lẩm bẩm nói: "Ơ cái anh này, em còn chưa nói xong đã cúp máy rồi.”
Cạch!
Ngay khi Kỷ Khuynh Nhan còn đang miên man suy nghĩ thì cô thấy cửa văn phòng bị đẩy ra.
Lâm Dật bất ngờ xuất hiện với một bó hoa hồng đỏ rực, từ bên ngoài bước vào.
Cảm xúc của Kỷ Khuynh Nhan đầu tiên là ngạc nhiên và sau đó là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Sao anh quay về đột ngột mà không nói cho em biết một tiếng."
"Đây không phải là muốn cho em niềm vui bất ngờ hay sao, nếu không làm sao anh có thể phát hiện ra heo mẹ nhỏ bé của nhà chúng ta đang lén lút ăn bánh quy."
Bị Lâm Dật nói trúng, khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan bỗng đỏ bừng.
"Anh rõ ràng cố tình trêu chọc em mà.”
"Ai bảo buổi trưa em không đi ăn cơm mà lại trốn trong văn phòng ăn bánh quy.”
Kỷ Khuynh Nhan cười đắc ý, nhận lấy hoa hồng từ tay Lâm Dật.
"Đồ ăn do đầu bếp ở nhà ăn làm không ngon bằng anh nấu, em cũng không có khẩu vị ăn uống, không bằng ăn bánh quy của mình.”
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái lên má Lâm Dật.
"Lần này biểu hiện không tồi, trở về đã biết mua hoa tặng em rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate