"Trời ạ, cậu ta làm thế nào mà có thể đuổi kịp được vậy!"
Biết được xe của Lâm Dật đang ở phía sau, Đinh Quan Kiệt giật mình suýt chút nữa đã liệt dương.
Ông ta không thể nào hiểu được, không phải mình đã phái Lão Lý đi ngăn cản bọn họ lại rồi sao, tranh thủ nhiều thời gian như vậy, thằng nhóc đó làm thế nào lại đuổi kịp rồi!
“Anh đừng quản nhiều thế làm gì, mau phóng đi!” Đặng Sảng ở một bên thúc giục.
"Đừng sợ, mặc dù cậu ta lái một chiếc xe thể thao, nhưng kỹ năng lái xe của anh là hạng nhất, cỡ thằng nhóc đó, căn bản không thể phát huy hết được toàn bộ tính năng của xe thể thao đâu."
Nói xong, Đinh Quan Kiệt đạp chân ga, tốc độ đã lên tới 190km/h.
"Chết tiệt, dám cùng đua xe với tôi, 23 năm kinh nghiệm lái xe của ông đây, còn sợ ông sao!"
"Anh nhanh lên nữa đi, cậu ta cách chúng ta càng ngày càng gần."
"Moá nó!"
Đinh Quan Kiệt mắng một câu, "Anh đã lái đến 190km/h rồi, cậu ta làm sao có thể nhanh hơn anh? Tốc độ đã lên tới 220km/h luôn rồi!"
Đinh Quan Kiệt sợ muốn tè ra quần, tên tiểu tử kia mới bao nhiêu, kỹ năng lái xe làm sao tốt hơn mình được?
Nhìn thấy Bugatti Chiron 1 và BMW series 7 đang rượt đuổi nhau trên đường, những người lái xe đi sau đều nhìn đến ngây ngốc rồi.
"Loại tốc độ độ này người bình thường không ai dám đạt tới, thật là kích thích!"
"Chồng anh mau mở cửa, em phải quay lại."
"Vợ à, chúng ta là Carolla chỉ có giá trị vài chục vạn, chạy tới 170km/h là tốt rồi, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của người ta!"
Chưa đầy năm phút, Lâm Dật đã đuổi kịp Đinh Quan Kiệt, ở phía sau bấm còi liên tục, ra hiệu cho đối phương dừng xe.
Đặng Sảng ngồi kế bên sợ hãi: "Đinh tổng, làm thế nào bây giờ, cậu ta đuổi kịp rồi."
"Đừng sợ, phía trước có ngã ba, có một đoạn đường là đường đất gập ghềnh. Cho dù Bugatti của cậu ta có giỏi cỡ nào, cũng không dám đi xuống."
"Anh đừng nói như vậy, theo em thấy tên nhóc đó cũng là một người ngoan cố, nhỡ đâu cậu ta đuổi theo thì sao."
"Không thể nào!"
Đinh Quan Kiệt khẳng định chắc nịch: "Nếu như anh không nhìn nhầm, chiếc xe cậu ta lái có lẽ là Bugatti Chiron 1. Ở Trung Quốc hình như có giá bán hơn 40 triệu. Nếu như cậu ta tiếp tục đuổi theo, chắc chắn sẽ xước gầm xe, đến lúc ấy xe bị hỏng rồi, cậu ta hẳn sẽ đau lòng. "
“Anh nói vậy cũng có lý.” Đặng Sảng nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Siêu xe không thể so sánh với BMW, gầm thấp như vậy, chỉ có thể chạy ở đường lớn.
Đến đoạn đường đất gập ghềnh rồi, chắc chắn sẽ bị xước gầm xe.
Nhưng BMW thì khác, ngoại trừ việc sẽ rất xóc ra, hầu như không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả!
Nhất định có thể bỏ cậu ta lại phía sau!
“Ngồi cho vững, anh sắp lái xuống rồi.” Đinh Quan Kiệt nói.
"Được, em ngồi vững rồi, anh mau lái xe đi."
Đinh Quan Kiệt nhấn ga từ con đường nhỏ bên cạnh lao thẳng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, tài xế lái xe Didi phía sau lại thở dài ngao ngán.
"Xong rồi, không đuổi kịp rồi."
"Người lái xe BMW đó thật thông minh, vậy mà lại biết chạy xuống dưới. Cái siêu xe đó chắc chắn không dám đi xuống".
"Còn không phải sao? Rõ ràng là Bugatti. Ai lại nỡ lái xuống đường đất?"
"Trời ạ, chồng ơi anh nhìn đi, chiếc Bugatti đó đi xuống rồi!"
Mẹ nó!
Hai vợ chồng lái xe Didi nhìn đến phát ngốc luôn rồi.
Đại ca, chiếc mà cậu lái chính là Bugatti đó!
Lẽ nào cậu không sợ xước gầm xe ư?
Bên trong chiếc xe Bugatti, Lâm Dật híp mắt và tự nhủ:
"Nếu như các người đã không dừng xe, vậy tôi chỉ có thể chơi hết mình thôi."
Nghĩ đến đây, Lâm Dật lại tăng tốc, xe tiếp tục lao lên!
Nhìn thấy Lâm Dật đuổi theo không bỏ, sắc mặt Đinh Quan Kiệt tái mét.
"Cậu ta có phải bị điên rồi không? Lẽ nào cậu ta không cần xe nữa? Đó là chiếc xe trị giá hơn 40 triệu a!"
"Đây không phải lúc nói những chuyện này, người ta đã đuổi kịp rồi kìa.”
"Sợ gì? Lúc ra ngoài anh đã đổ đầy bình xăng rồi, có thể chạy được vài trăm km nữa. Chiếc xe Bugatti của cậu ta rất hao tốn nhiên liệu, một lúc sau sẽ hết xăng, trừ khi cậu ta dám đâm anh, còn không thì anh vẫn có thể chạy."
Rầm!
Chính lúc Đinh Quan Kiệt đang khoe khoang, bỗng nghe thấy một tiếng vang trầm, thân dưới chiếc BMW series 7, lắc lư mãnh liệt, giống như không chịu sự kiểm soát của chính mình nữa rồi!
Vô lăng không ngừng quay, cho dù ông ta có dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, cũng không có cách nào để ổn định nó.
Đinh Quan Kiệt trợn trừng mắt, há hốc miệng.
"Thằng nhóc này con mẹ nó có phải bị điên rồi không, lái chiếc xe thể thao hơn 40 triệu lại dám đâm vào xe anh.”
Đinh Quan Kiệt nghiến răng chửi rủa.
“Ông đây nợ các người 30 triệu. Vậy mà cậu lại lấy xe thể thao hơn 40 triệu đâm ông. Có đáng không!”
Rầm!
Lại là một tiếng vang trầm, Lâm Dật lần nữa đâm vào.
Nhưng lần này va chạm còn mạnh hơn lần trước, khiến chiếc BMW 7 Series của Đinh Quan Kiệt mất thăng bằng trong tích tắc, tông vào một cái cây bên cạnh, lúc này mới dừng lại.
Cùng lúc đó, chiếc xe Didi phía sau cũng đã đuổi kịp.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng chiếc Bugatti cùng BMW series 7 phía trước đã chạy rất xa, không thể xem náo nhiệt nữa.
Nhưng không nghĩ tới, hai chiếc xe lại dừng ở phía trước đó không xa.
"Chồng à em không nhìn nhầm chứ, chủ nhân của chiếc Bugatti đã chủ động đâm chiếc BMW series 7 đó sao?"
"Có khả năng này, nếu không đối phương sẽ không thể nào dừng lại.”
"Bây giờ những vị phú nhị đại này thực sự điên rồi. Thậm chí đến những việc này cũng đều có thể làm được. Chiếc xe thể thao mấy chục triệu cũng thành đồ bỏ đi rồi."
Tháo dây an toàn, Lâm Dật xuống xe.
Anh đi tới mở cửa chiếc BMW series 7 phía trước, nhìn Đinh Quan Kiệt với Đặng Sảng bị đâm đến thất điên bát đảo.
"Hai vị, đều đã chạy xa như vậy, nên xuống nghỉ ngơi chút."
Đầu của Đinh Quan Kiệt bị sứt một miếng, trên mặt ông ta bê bết máu, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, ông ta vẫn còn rất vẫn tỉnh táo.
"Cậu con mẹ nó điên rồi, tôi nợ cậu có hơn 30 triệu, cậu lại lái chiếc xe hơn 40 triệu đụng tôi. Cậu cảm thấy như vậy có đáng không?
Lâm Dật nhún vai, "Đương nhiên là đáng giá. Trước hết, là các người thiếu nợ không chỉ có hơn 30 vạn, mà nói đi cũng phải nói lại, nó cũng chỉ là một chiếc xe thể thao thôi. Trong tay tôi còn có vài chiếc, chiếc này đụng hỏng rồi, lái chiếc khác là được.”
Sắc mặt Đinh Quan Kiệt và Đặng Sảng như tro tàn.
Chiếc xe thể thao hơn mấy chục triệu lại có hẳn vài chiếc?
Cậu là thổ hào (*) ở đâu tới vậy?
(*)ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
"Kỷ tổng của chúng tôi được mệnh danh là nữ thần cao lãnh, người theo đuổi cô ấy đều xếp thành hàng dài. Khó trách cậu có thể theo đuổi được cô ấy, xem ra là có bản lĩnh thực sự.” Đinh Quan Kiệt ủ rũ cúi đầu nói:
"Chuyện hôm nay tôi sợ rồi, các người muốn xử lý như thế nào thì xử lý đi.”
"Đây mới là thái độ nhận lỗi."
“Mặc dù tôi thừa nhận điều đó, nhưng có một điều tôi không hiểu.” Đinh Quan Kiệt nói.
"Có cái gì không hiểu có thể nói thẳng ra. Tôi sẽ khiến ông chết rõ ràng hơn một chút.”
"Tôi chạy ra trước lâu như vậy, trong này lại không có camera, cậu làm sao lại đuổi kịp được?"
"Cái này còn không dễ dàng sao? Anh có nhìn thấy chiếc xe Didi màu trắng phía sau không?"
“Sớm đã nhìn ra rồi, lẽ nào bọn họ làm bại lộ tin tức của chúng tôi sao?” Đinh Quan Kiệt nói với vẻ không tin:
"Không thể nào, làm sao bọn họ có thể làm theo lệnh của cậu được."
"Bởi vì trong tay của tôi có 20% cổ phần của công ty Didi, nên được coi là cổ đông lớn thứ hai của họ. Chỉ cần tôi nói một lời, toàn bộ tài xế Didi ở Quảng Châu sẽ nghe lời tôi. Giờ thì chắc ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi nhỉ."
------
Dịch: MBMH Translate