“Con mẹ nó!”
Biết được chân tướng của sự việc, Đinh Quan Kiệt và Đặng Sảng khóc không ra nước mắt, cả hai đều muốn đi tự tử cho rồi.
Cậu ta thực sự là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Didi.
Ông đây kiếp trước đã làm chuyện ác gì mà lại trở mặt thành thù với người như vậy.
Lâm Dật vẫy tay với chiếc xe Didi cách đó không xa, sau khi nhìn thấy động tác ra hiệu, lái xe lập tức lái về phía Lâm Dật.
“Hôm nay, cảm ơn các người.” Lâm Dật chỉ vào chiếc Bugatti của mình.
“Xe của tôi hỏng rồi, phiền các người đưa tôi về, nhưng các người yên tâm, sẽ không thiếu tiền của hai người.”
“Đưa anh về thì không có vấn đề gì, nhưng còn xe của anh thì sao? Có nên gọi xe kéo sang đây không?”
“Không cần, đã đụng thành như thế này rồi, sửa chữa cũng rất phiền phức, không cần nữa.”
Hả…..
Tài xế xe Didi sửng sốt
“Tôi thấy xe của anh còn chưa có biển số xe, nó mới được mua đúng không?”
“Hôm qua tôi đã mua nó tại buổi triển lãm ô tô, tôi muốn lái nó về Trung Hải, thật không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, thật đáng tiếc.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Dật, gương mặt hai vợ chồng tối sầm.
Chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm đáng tiếc gì trên khuôn mặt của anh cả.
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Lâm Dật cùng Định Quan Kiệt và Đặng Sảng lên chiếc xe Didi.
“Cảm ơn hai người vì chuyện ngày hôm nay. Tôi không có tiền mặt trong ví, tôi sẽ gửi các người tiền thưởng sau nhé.”
“Tiền thưởng không cần thiết. Gia đình chúng tôi tin vào đạo Phật, coi như là làm việc tốt đi.” Vợ của tài xế cười nói.
“Được rồi, vì hai người không muốn, số tiền thưởng 500 ngàn tệ kia tôi sẽ quyên vào dự án Hy Vọng.”
“Khoan đã, anh nói cái gì, tiền thưởng 500 ngàn tệ sao?” Vợ tài xế ngạc nhiên xác nhận lại.
“Đúng vậy, tôi dự định thưởng nhiều tiền như vậy cho hai người.”
“Anh chàng đẹp trai, đừng trêu đùa chúng tôi như vậy chứ, cho chúng tôi 5 ngàn tiền thưởng là được rồi, sao có thể cho nhiều như vậy chứ.”
“Tôi là một trong những cổ đông của Didi, tôi có quyền quyết định về việc sẽ cho bao nhiêu tiền thưởng.”
Phốc
Biết được thân phận của Lâm Dật, hai vợ chồng suýt chút nữa thì phun máu.
“Anh thật sự là một cổ đông của Didi sao? Vậy thì không phải là lãnh đạo của chồng tôi sao?”
“Theo nghĩa nào đó, có thể nói là vậy.”
“Cái đó, tôi có thể rút lại những gì mình vừa nói được không?” Vợ tài xế e dè nói:
“Coi như chúng tôi tin vào Phật, nhưng thần tiên cũng phải ăn anh nói có đúng không.”
“Không sao, một lát nữa tôi sẽ nói với các bộ phận liên quan trong công ty, mau chóng chuyển tiền thường cho các người.”
“Vậy thật cảm ơn anh.”
Khi Lâm Dật trở lại đồn cảnh sát cùng với Đinh Quan Kiệt và Đặng Sảng, vừa nhìn anh đã thấy Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi đợi trên ghế.
“Lâm Dật, anh đã trở về rồi, anh có gặp nguy hiểm gì không?”
“Anh có thể gặp được chuyện gì chứ.” Lâm Dật nói:
“Người anh đã bắt được rồi, còn lại cứ giao cho cảnh sát và tòa án xử lý đi.”
“Kỷ tổng, tôi đã nhận ra sai lầm của mình, tôi có thể trả lại tất cả tiền cho cô, nhà và xe của tôi đều có thể cho cô, xin cô đừng kiện tôi.”
“Bây giờ còn nói những lời vô ích này làm gì?” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Cảnh sát đã bắt giữ Vương Chính Nhất, các người hãy đợi pháp luật trừng trị đi.”
Đinh Quan Kiệt và Đặng Sảng nghe xong chỉ biết cúi đầu
Họ đều là những nhân viên có thâm niên ở tập đoàn Triều Dương vì thế họ biết rất rõ tính khí của Kỷ Khuynh Nhan.
Sự việc đã đến mức này, không thể hoà hoãn được nữa.
Ngoài việc chấp nhận chế tài của pháp luật, mấy người bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Giao cả hai cho cảnh sát, Lâm Dật ở lại làm một bản ghi chép trước khi rời khỏi đồn cảnh sát cùng với Kỷ Khuynh Nhan.
“Này, xe của anh đâu?”
Sau khi đi ra ngoài nhìn không thấy xe của Lâm Dật đâu Kỷ Khuynh Nhan lên tiếng hỏi.
“Bị đụng hư rồi.”
“Đụng hư? Làm sao lại bị đụng hư được chứ?”
Lâm Dật nhún vai: “Khi anh đuổi theo họ, Đinh Quan Kiệt không chịu dừng lại nên anh đâm vào xe của họ, thiệt hại khá nghiêm trọng, anh lười gọi xe kéo vì vậy bây giờ nó vẫn còn ở hiện trường vụ tai nạn.”
“Sao anh lại ngốc như vậy? Số tiền mà em mất cũng không đủ mua chiếc xe của anh.”
“Đây không phải là vấn đề về tiền bạc.” Lâm Dật nói:
“Kỷ tổng của chúng ta đã mất thể diện quá nhiều, anh phải giúp em tìm trở về.” Lâm Dật nói: “Chỉ là hư một chiếc xe mà thôi, không có gì.”
Đôi mắt Kỷ Khuynh Nhan ngấn lệ, một dòng điện ấm áp chảy trong tim.
Mặc dù những năm nay không thiếu người theo đuổi cô, nhưng Lâm Dật là người đầu tiên đối xử tốt với cô như vậy.
“Không phải vấn đề tiền bạc. Anh đã đâm vào xe của người khác, anh phải biết điều này nguy hiểm như thế nào, nếu anh bị thương thì sao.”
“Ngay cả khi bị thương, anh cũng phải giúp em bắt bọn họ lại cho bằng được.” Lâm Dật cười nói.
“Anh thực sự là…”
“Này, hai người kia nên chú ý, đây là đồn cảnh sát, còn đối diện là trường tiểu học Cầu Vồng, đừng có ở đây liếc mắt đưa tình với nhau, kẻo bọn trẻ nhìn thấy thì không tốt.” Bác bảo vệ nói.
A
Kỷ Khuynh Nhan mặt nóng như lửa đốt.
Xấu hổ quá.
Hai người nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát và đến khách sạn.
“Em đã giải quyết xong công việc của mình. Anh có làm gì không? Khi nào sẽ trở về Trung Hải?”
“Vậy thì về thôi.”
“Được, em sẽ đặt vé ngay bây giờ.”
Sau khi đặt vé, Kỷ Khuynh Nhan thu dọn đồ đạc của mình một chút, sau đó hai người bắt taxi đến cô nhi viện để tạm biệt Vương Thuý Bình, sau đó vội vã đến sân bay.
“Triệu Nam Bình phó tổng giám đốc của công ty, chắc em biết người này chứ?. Lâm Dật hỏi.
“Ngoài em ra, trong công ty chức vị của anh ta là lớn nhất, làm sao có thể không biết.”
“Khi bắt Đinh Quan Kiệt, anh đã hỏi trước, chính anh ta là người thông báo cho Đinh Quan Kiệt biết em đi tới Quảng Châu, nếu không thì mọi chuyện cũng sẽ không rắc rối như vậy.”
“Quả thật em có chút tò mò, làm sao anh ta biết em đang ở Quảng Châu? Rõ ràng là ngoại trừ anh ra không ai biết em đi qua bên này.”
“Bởi vì sau khi em mua vé, hãng hàng không đã gửi hoá đơn cho bộ phận tài chính của công ty và có người tình cờ nhìn thấy được, mọi việc chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Tại sao em lại quên chuyện này được cơ chứ”
Kỷ Khuynh Nhan nói: “Em không ngờ, lại xảy ra sai sót ở chỗ này.”
“Chuyện nhỏ, dù sao mọi chuyện đã được giải quyết một cách hoàn hảo.”
“Đúng là ăn cây táo rào cây sung, nếu như một năm trước em không tiến cử anh ta làm phó chủ tịch, thì anh ta đã không có ngày hôm nay, mắt em đúng là mù thật rồi!”
“Nhân tâm bất túc xà thôn tượng(*), anh ta đã làm những việc như vậy chứng tỏ là người có lòng tham không đáy.” Lâm Dật phân tích.
(*)Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi
“Khi về em sẽ xử lý anh ta ngay lập tức, không thể để một người như vậy làm trong công ty!”
“Đừng gấp.” Lâm Dật nói:
“Anh ta giữ chức phó tổng giám đốc lâu như vậy, chắc chắn cũng không có sạch sẽ gì đâu, dành thời gian điều tra hết những chuyện bẩn thỉu sau lưng anh ta, sau đó mới xử lý không phải là dễ hơn sao.”
“Anh nói cũng có lý.”
Kỷ Khuynh Nhan phát hiện ra rằng Lâm Dật thực sự là cứu tinh của mình.
Anh ấy luôn có thể đưa ra cho mình những lời khuyên hữu ích nhất vào những lúc quan trọng.
Ngay từ đầu, tại sao tại mình lại không thấy được khả năng tiềm ẩn của anh ấy nhỉ.
Nếu phát hiện sớm sẽ có thể cân nhắc để anh ấy bên cạnh mình.
Cũng không cần đi làm một tài xế Didi.
Trên máy bay, Kỷ Khuynh Nhan rất bận rộn.
Nàng sử dụng Wechat gửi tin nhắn cho những người khác và bắt đầu điều tra.
Hai tiếng sau, khi hai người xuống máy bay, đã hơn 5 giờ tối.
“Tối về nhà em, em sẽ nấu cơm cho chúng ta ăn.” Kỷ Khuynh Nhan đề nghị
------
Dịch: MBMH Translate