Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 822 - Chương 820. Giá Bao Nuôi Đến Từ Nữ Đại Gia

Chương 820. Giá Bao Nuôi Đến Từ Nữ Đại Gia
Chương 820. Giá Bao Nuôi Đến Từ Nữ Đại Gia

"Vậy còn rất tốt, công ty các cô bớt đi một con sâu làm rầu nồi canh."

Lý Lâm cười gượng, phụ họa: "Ngài Lâm nói phải."

Anh ấy cũng có khả năng ảnh hưởng tới chuyện đầu tư.

Chắc hẳn anh ấy nói ra yêu cầu này, cấp trên không thể từ chối.

"Ngài Lâm, chuyện livestream tạm thời nói đến đây thôi, tôi báo cáo lại suy nghĩ của ngài, sẽ tranh thủ thông báo lại với ngài càng sớm càng tốt."

Theo Lý Lâm thấy, mình phải nhanh chóng xử lý chuyện này.

Nếu cấp trên thật sự đồng ý với suy nghĩ của anh ấy, còn phải cố gắng hết sức dành ra chút thời gian cho anh ấy, bằng không sẽ không tìm được sản phẩm có thể bán.

"Được, tôi chờ tin tức của cô."

Kết thúc cuộc điện thoại của Lý Lâm, Lâm Dật trở lại phòng sách.

Hai tay hắn gối sau đầu, gác chân lên trên bàn làm việc.

Cho dù trước mắt có rất nhiều chuyện nhưng mình có thể làm lại không nhiều.

Chuyện livestream phải đợi tin tức của Lý Lâm mới có thể bắt đầu hành động.

Về phần bên điện tử Thông Hoa tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng lúc này, chắc hẳn người tên là Trương Hải Dũng kia đã biết chuyện của Vương Á Tân và Tôn Vĩnh Minh.

Lại không biết anh ta sẽ làm gì sau đó, cũng không biết sẽ tìm ai làm quân cờ tiếp theo.

Cho nên điều mình có thể làm vẫn là chờ, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, không gấp được.

Điều duy nhất làm Lâm Dật không yên tâm chính là tập đoàn tài chính Mitsui bên kia.

Cô gái Mitsui Paint kia quá mưu mô xảo quyệt, sau này không chừng sẽ nảy ra ý đồ xấu gì đó.

Mà với năng lực của tập đoàn tài chính Mitsui cũng sẽ không đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ, vẫn phải chú ý hơn.

Quy hoạch lại những chuyện trước mắt, Lâm Dật mở laptop ra, bắt đầu lo chuyện chip 3. 0.

Thẳng đến hơn một giờ chiều, anh mới nghỉ ngơi một lát.

Tối nay, anh phải đi tới nhà Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm, nếu đi tay không là không được, vẫn phải mua vài món đồ.

Cho dù trước đó cũng đã gặp nhưng lần này mới tính là chính thức đến nhà thăm hỏi.

Mình vẫn phải nghiêm túc một chút.

Ba mẹ Kỷ Khuynh Nhan và ông nội của cô ở biệt thự Đông Hồ.

Mặc dù đã rất lâu nhưng Lâm Dật vẫn nhớ rõ hình dáng của ba người.

Ông nội của Kỷ Khuynh Nhan tên là Kỷ Vĩnh Thanh thích tranh chữ cổ, mua đồ loại này đem tặng chắc chắn sẽ không sai được.

Mẹ Kỷ Khuynh Nhan tên là Tống Minh Tuệ, một người phụ nữ nội trợ rất hiền lành, trên phương diện nào đó, Kỷ Khuynh Nhan rất giống bà, cho nên các đồ trang sức bằng ngọc chắc hẳn rất thích hợp.

Ba của Kỷ Khuynh Nhan tên là Kỷ An Thái dường như thích xem livestream, nếu không tặng ông ấy ít cá viên.

Lâm Dật đã quyết định xong, lái xe đi đến quảng trường Thời Đại.

Lần trước anh tới đây có thấy bán đồ ngọc, nên giờ đi thẳng tới đây luôn.

Lâm Dật đi tới góc tây nam của tầng một, ở đây có một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ ngọc tên là Ngọc Viện.

"Thưa ngài, ngài tính mua đeo hay tặng người khác, tôi có thể giới thiệu giúp ngài." Một nhân viên bán hàng nam với dáng người cao ráo nói.

"Tôi muốn tặng cho mẹ vợ tương lai. Anh chọn giúp tôi một món thích hợp đi."

"Vậy ngài tính chi khoảng bao nhiêu?" Nhân viên bán hàng vừa cười vừa nói: "Cho dù tôi là nhân viên bán hàng nhưng tôi cảm thấy quà tặng mẹ vợ vẫn là càng đắt càng tốt."

Lâm Dật mỉm cười: “Anh nói vậy cũng không sai nhưng tôi không có giới hạn gì, chỉ cần đẹp, thích hợp là được."

"Không giới hạn ạ?"

Nhân viên bán hàng nam thoáng ngây người: “Nhưng đồ trang sức có giá cao nhất trong cửa hàng chúng tôi phải tầm hơn năm triệu, cho nên..."

"Không sao, anh cứ mạnh dạn giới thiệu là được, nếu thấy ưng thì tôi sẽ mua."

Những người khác trong cửa hàng đều nhìn Lâm Dật với ánh mắt khác thường.

Đây là cậu ấm con nhà giàu chọn quà tặng mẹ vợ à?

"Vậy tôi kiến nghị chọn vòng ngọc phỉ thúy này, giá 820 nghìn tệ, rất thích hợp cho phụ nữ trung niên đeo." Nhân viên bán hàng nam giới thiệu.

"Lại cái này đi." Lâm Dật đưa thẻ ngân hàng của mình qua. “Mật khẩu là 000000. Đúng rồi, tôi là hội viên kim cương ở đây, dường như có thể giảm 30%."

"Ngài còn là hội viên kim cương ạ?"

Nhân viên trong cửa hàng đều sốc.

Bởi vì chỉ có người từng tiêu dùng đủ mười triệu mới có khả năng trở thành hội viên kim cương.

Vậy phải mua bao nhiêu đồ chứ?

"Được rồi, mong ngài chờ một lát." Nhân viên bán hàng nam cầm thẻ của Lâm Dật đưa cho kế toán, chuẩn bị hộp đựng cho Lâm Dật, cũng lôi kéo làm quen:

"Thưa ngài, ngài đã tiêu tới mười triệu ở đây, chắc hẳn cũng thường xuyên đến quảng trường Thời Đại ạ?"

"Tôi thỉnh thoảng sẽ tới."

"Chỉ là thỉnh thoảng tới đã tiêu dùng tới mười triệu ạ?"

"Trước đây tôi mua một cái đồng hồ nên được một thẻ hội viên kim cương."

Nhân viên bán hàng nam vô thức nhìn về phía cổ tay của Lâm Dật.

Không ngờ anh ta phát hiện ra Lâm Dật đang đeo một chiếc Richard Mille, lập tức có cảm giác hoa cả mắt.

Thật may vừa rồi mình rất khách sáo, bằng không lại đắc tội phải đại gia rồi.

"Đúng rồi, tôi muốn hỏi thăm anh một chuyện, gần đây có chỗ nào bán đồ cổ văn vật không?" Lâm Dật hỏi, tính chọn mua quà cho ông nội của Kỷ Khuynh Nhan.

"Có thưa ngài. Ngài đi ra ngoài cửa phía đông, sau đó rẽ phải, ở đó mới mở một cửa hàng đổ cổ, còn có quy mô rất lớn nữa."

"Cám ơn."

Lâm Dật mua vòng ngọc xong lại đi chọn dây lưng cho Kỷ An Thái. Cho dù ông thích xem livestream nhưng cũng không thể lộ liễu tặng cá viên được.

Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, Lâm Dật dựa theo lời nhân viên bán hàng nam nói, đến cửa hàng đồ cổ ở bên phải của cửa phía đông.

Hắn ngẩng đầu quan sát, thấy trên tấm biển viết Cổ Nghệ Các, cửa hàng trang trí theo phong cách cổ kính, bên trong có không ít người đang đi dạo.

Lâm Dật đẩy cửa bước vào. Ông chủ liếc nhìn qua nhưng không nói gì, vừa uống trà vừa nghịch chiếc vòng trên tay.

Kinh doanh trong ngành này, đối tượng tiêu thụ thường là người đàng hoàng, trung niên, người thanh niên không có khả năng mua nên không cần quá để ý.

Đối với những người khách dưới bốn mươi tuổi, chủ cửa hàng đều không mấy để tâm.

Lâm Dật cũng không chú ý tới điều này. Nếu tiền hô hậu ủng, anh ngược lại sẽ không quen.

Nhưng có vài người phụ nữ trong cửa hàng lại liếc nhìn Lâm Dật.

Cậu chàng này trông thật sự đứng đắn.

Cửa hàng có quy mô không nhỏ với chủng loại phong phú nhưng phần lớn là đồ sứ và tượng gỗ, hình thái và kiểu dáng rất kỳ lạ, lấy đi tặng người cũng không ném mặt.

Cuối cùng, Lâm Dật nhìn trúng một vòng tay, tính cầm về tặng cho ông Kỷ.

"Ông chủ, cái vòng tay này bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm hai mươi nghìn, làm bằng Hoàng Lê Hoa ở Hải Nam, trên thế giới cũng không có mấy cái đâu."

"Ba trăm hai mươi nghìn à? Có phải hơi đắt không?"

Bởi vì có trí tuệ của hiền giả, Lâm Dật cũng có chút kiến thức về phương diện này.

Chất liệu tương đối mới, hơn nữa phía trên cũng không để lại vết, chỉ có thể xem như là tương đối quý, tuyệt đối không tính là cực phẩm.

Giá ba trăm hai mươi nghìn này thực sự có hơi đắt.

"Không biết thì đừng tùy tiện đánh giá, cậu ngại đắt có thể đi cửa hàng khác, đồ của chúng tôi đều là giá này."

Đây là ngại tôi không mua nổi à?

"Cậu em, cậu nhìn trúng vòng tay này à."

Một người phụ nữ trung niên nói. Bà ta đi bốt, mặc áo khoác màu be, kiểu dáng quần áo và dáng người đều thật sự không tệ nhưng gương mặt thì quả thật bình thường.

"Nhìn không tệ."

"Vậy thì dễ nói thôi, nếu em nhìn trúng, chị tặng em là được rồi." Người phụ nữ trung niên nói: "Đợi lát nữa có thời gian đi ăn bữa cơm chứ?"

Nghe được lời này, đám đàn ông trong cửa hàng đều quan sát Lâm Dật.

Mới bắt đầu đã có nữ đại gia đưa ra giá ba trăm hai mươi nghìn bao nuôi hắn!

Chuyện này có là gì chứ? Trông thật sự đẹp trai là có ưu thế rồi!

"Chị, chị cũng lớn tuổi như vậy, không cần có ý đồ với tôi, tôi đã có bạn gái rồi." Lâm Dật vừa cười vừa nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 820.
Bình Luận (0)
Comment