“Tôi dựa vào, mấy người các người đúng là xấu xa mà, sao lúc nào cũng luôn có thể bắt được góc độ xảo trá để trào phúng tôi vậy.”
“Bởi vì cô quả thực rất yếu nha, ha ha...”
Trương Hiểu Du không quan tâm đến những lời trào phúng trong phòng livestream nữa, với lại cô cũng không sợ, chỉ là có chút buồn bực, những người này sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây vậy.
Lâm Dật đang ngồi trên xe nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan, nhìn thấy phía dưới xuất hiện vấn đề, liền mở cửa xe đi ra.
“Đồ vật là tôi thu mua, các người có ý kiến gì sao?”
Sử Kiến Cường đánh giá Lâm Dật, “Chẳng lẽ không có ai nói cho cậu rằng đồ của trấn Song Hồng đã được chúng tôi ngắm trúng, không cho phép những người khác đến thu mua sao?”
Lúc này, người phụ nữ trung niên hôm qua nói muốn bán đào vàng với giá thấp cho Lâm Dật, kéo anh sang một bên.
“Tiểu tử cậu đừng xúc động, trước kia bọn họ có đến trấn thu mua đào vàng, nhưng giá cả đưa ra quá thấp, chúng tôi không có đồng ý.”
“Thì ra là bọn họ.” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
“Đám người này hình như thật sự lợi hại, với lại cũng không biết phân phải trái, cậu đừng xúc động, cứ nói rõ với bọn họ là được. Nếu như không được thì báo cảnh sát, bọn họ nhiều người như vậy, nếu như muốn đánh nhau, các người nhất định sẽ ăn thiệt thòi.”
“Không đến mức phải ăn thiệt thòi đâu, các người qua đó phối hợp cân đồ đi, tôi qua xử lý bọn họ là được.”
“Chàng trai, vậy cậu cũng phải cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, không có việc gì đâu.”
Trên thực tế, chuyện mà các thôn dân lo lắng cũng không phải là an toàn của Lâm Dật.
Bởi vì nếu như anh bị thương thì sẽ không còn người nào thu hoa quả trong thôn nữa.
Đây mới là trọng điểm.
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Sử Kiến Cường.
“Các người chính là mấy người đè thấp giá để thu hoa quả đúng không.”
“Con mẹ nó cậu cũng trâu bò đó, biết đồ ở đây được chúng tôi ngắm trúng, vậy mà còn dám thu mua với giá cao, người nào mẹ nó...”
Ba!
Sử Kiến Cường nói còn chưa dứt lời, Lâm Dật đã tát cho anh ta một cái.
“Con mẹ nó anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Sử Kiến Cường bị đánh một bạt tay, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bình thường đều là mình đánh người khác, hôm nay vậy mà lại để cho một tên streamer đánh, chuyện này khiến anh ta cảm thấy có chút mộng bức.
Mà khi thấy cảnh này, người trong phòng livestream cũng đều nổ tung rồi.
“Tôi thao, Anh trai khẩu trang trâu bò, cái bạt tay này đúng thật là thoải mái.”
“Tôi đoán mấy người này cũng không nghĩ tới tính khí của Anh trai khẩu trang lại nóng nảy như vậy.”
“Những người này chính là muốn tìm chết, Anh trang khẩu trang cũng không phải là người tốt tính gì cho cam.”
Nhìn thấy Sử Kiến Cường hung thần ác sát bị đánh ngã trên mặt đất, thôn dân trấn Song Hồng đều bị giật nảy mình.
Chàng trai này nhìn thì hào hoa phong nhã, không nghĩ tới tính tình lại nóng nảy như thế.
Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà.
Vài giây đồng hồ sau, Sử Kiến Cường mới kịp phản ứng.
“Con mẹ nó cậu muốn chết đúng không? Lại dám động thủ với tôi!”
Hô thông!
Lâm Dật đá một chân lên người Sử Kiến Cường, sau khi bị một chân đá bay, anh ta có che ngực cũng đứng lên không nổi.
Người do Sử Kiến Cường mang tới, đều đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hôm nay tới là để giáo huấn bọn họ, như thế rất tốt, nhưng còn không đợi bên mình động thủ đã bị tên streamer này đánh cho một trận trước rồi.
Cái này mẹ nó chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đều mẹ nó làm gì chứ, còn không mau ra tay!”
Hai mươi mấy người, đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, chuẩn bị tìm đúng thời cơ để động thủ.
Nhìn mấy người trước mặt vẫn còn kinh hãi, Lâm Dật nhịn không được cười rộ lên.
“Các người tốt nhất nên tự biết lượng sức mình, sau khi nằm xuống có thể đứng lên hay không, tôi cũng không dám chắc đâu.”
“Mẹ nó, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình cậu sao? Tất cả mọi người cùng ta tiến lên.”
Người dẫn đầu là tài xế của Sử Kiến Cường, cũng là người thứ nhất đi đầu xông lên.
“Dạng người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như các người đây, một hơi tôi cũng có thể đánh bay 100 người.”
“Thật mẹ nó có thể... A!”
Lời còn chưa nói hết, thì đã phát ra một tiếng hét thảm, anh ta bị Lâm Dật dùng một chân đá ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, thiếu chút nữa phun ra máu.
“Đến, tiếp tục, tiếp theo là ai đây.” Lâm Dật thản nhiên nói.
Mấy người do Sử Kiến Cường mang tới cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Một chân liền có thể đạp ngã một người, cậu ta nắm giữ lực chiến đấu mạnh như vậy, ai mà dám đánh cùng chứ.
“Đều đứng đấy làm gì, đánh nhau bằng ánh mắt sao?” Lâm Dật nói.
Một đám người run rẩy, thối lui đến bên cạnh Sử Kiến Cường.
“Anh Cường, làm sao bây giờ.”
“Còn có thể làm sao nữa! Đi lên đánh cậu ta đi, chuyện này còn cần tôi dạy cho các người sao.”
“Nhưng thân thủ của người này quá tốt, chúng tôi căn bản đánh không lại a.”
“Các người cùng tiến lên không phải là được rồi sao, từng người lên một thì chắc chắn không phải là đối thủ của cậu ta rồi.”
Lời nói của Sử Kiến Cường khiến cho hai mươi mấy người lấy lại được lòng tin.
Bọn họ cũng tin vào đạo lý mãnh hổ không ngăn nổi một đám sói.
Chỉ cần đoàn người cùng tiến lên, không cho cậu ta cơ hội, là có thể đánh ngã cậu ta.
Lâm Dật không nhịn được ngoáy lỗ tai một cái, từng bước đi tới.
Nhưng nhóm thủ hạ của Sử Kiến Cường lại không một ai dám động thủ.
Nguyên một đám tim đều đập rộn lên, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Khí tràng vô hình phát ra từ trên người Lâm Dật đã áp cho bọn họ không thở nổi.
Thậm chí theo bản năng, còn kéo dài khoảng cách với anh, không dám đứng quá gần.
Lâm Dật cúi người, vỗ lên mặt Sử Kiến Cường.
“Nếu như anh còn muốn sống thêm hai ngày, thì nhanh mang theo bọn người của anh nhanh cút đi, các người thật sự không phải là đối thủ đâu.”
“Con mẹ nó cậu!”
Sử Kiến Cường vẫn cảm thấy không phục, Lâm Dật không cho anh ta cơ hội nói chuyện, đã cho anh một bạt tay rồi.
Khiến cho nửa mảnh răng của hắn đều rơi mất, ngay cả xương hàm cũng bị đánh cho lệch.
“Còn muốn động thủ hay không?” Lâm Dật giống như cười mà không cười nói.
“Không, không dám...”
“Không dám còn ở lại chỗ này làm cái lông gì? Chờ tôi mời anh ăn cơm sao?”
“Không, không có, tôi hiện tại sẽ đi ngay...”
Sử Kiến Cường ôm lấy cái mặt người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, lảo đảo nghiêng ngả, mang theo thủ hạ của mình lên xe, xám xịt rời khỏi trấn Song Hồng.
“Được rồi, tiếp tục thu mua đi.”
Nhìn thấy Lâm Dật thuần thục giải quyết Sử Kiến Cường, thôn dân trấn Song Hồng cũng nghiêm túc trật tự hơn, hiệu suất cũng tăng lên không ít.
“Anh Lâm, phòng livestream của anh đã nổ tung rồi, rất nhiều cô gái nói muốn gả cho anh, còn nói muốn sinh khỉ con cho anh kìa.”
“Nói vậy cũng không thể mua với giá rẻ hơn đâu.” Lâm Dật cười nói một câu, sau đó vỗ bả vai Trương Hiểu Du.
“Anh về Trung Hải trước đây, chuyện bên này em đến phụ trách đi. Nếu như lại gặp loại người giống như vừa nãy, em hãy trốn xa một chút, đừng để bản thân mình bị thương, sau đó anh sẽ tới ra mặt cho em.”
“Ừm, đã biết, anh Lâm.”
Lại bàn giao thêm vài câu, Lâm Dật ngồi chuyến bay buổi chiều trở về Trung Hải, thuận tiện đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm.
“Mấy ngày qua không phải anh nói muốn livestream công ích sao, chuẩn bị thế nào rồi?” Lúc ăn cơm tối, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Đều đang tiến hành từng bước, sẽ không có gì vấn đề lớn.”
Kỷ Khuynh Nhan một tay chống má, cười mà nhìn Lâm Dật.
“Có chỗ nào cần em giúp đỡ hay không? Chẳng hạn như lúc anh livestream, em sẽ ở phía sau cổ vũ cho anh?”
“Em muốn cổ vũ cho anh sao?”
"Đúng thế, sau đó lại thay một cái váy ngắn gì gì đó, ngắn đến khoảng đùi, đoán chừng hiệu quả sẽ rất tốt.
------
Dịch: MBMH Translate