Những người còn lại cũng không dám động nữa.
Mà mấy người do Khương Anh Kiệt tìm đến cũng lui ra xa, không còn ý định ra tay nữa.
Lâm Dật cũng không thèm quan tâm đến mấy tên tiểu lâu la này, đi về phía Võ Văn Long, sau đó một chân đá bay anh ta.
“Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, chính là nói người như anh.” Lâm Dật nói:
“Ban ngày đã cho anh một cơ hội rồi, hiện tại còn tới đây, không muốn qua nổi đêm nay sao?”
“Khụ khụ khụ _ _ ”
Bị Lâm Dật đạp cho một đạp, Võ Văn Long phun một ngụm máu, sau đó nôn ra một trận.
“Xin, xin cậu đừng đánh nữa, đánh nữa tôi sẽ chết mất.”
Võ Văn Long che ngực, không ngừng ho ra máu, cảm thấy trong lồng ngực như đang có lửa thiêu vậy, mùi vị đó khỏi phải nói là có bao nhiêu khó chịu.
“Sợ chết sao còn tới đây giả trang?”
Nói xong, Lâm Dật nhìn Lục Thần, “Hay là anh cảm thấy mình có chút năng lực, muốn làm chỗ dựa cho anh ta?”
“Tôi phục, đừng động thủ nữa.” Lục Thần thở hổn hển nói:
“Tiệm này là của cậu tôi, nếu như bây giờ cậu dừng tay rồi rời đi, giữa chúng ta coi như thanh toán xong. Nhưng nếu để cho cậu tôi biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ xử lý cậu.”
“Lão tử còn chưa hưởng thụ xong Đại bảo kiếm, cậu lại muốn để cho tôi đi sao?”
“Vậy tôi nói cho cậu biết, chờ khi cậu tôi tới đây, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Lâm Dật ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của Lục Thần, “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, dù cậu của anh có tới, nếu mà dám giả trang trước mặt tôi như vậy thì tôi cũng đánh.”
Lục Thần căm tức nhìn Lâm Dật, “Vậy chúng ta liền dùng quy tắc Yến Kinh để so đi, điều tra ngay tại đây, cậu có dám hay không.”
“Được, cậu muốn thế nào thì tôi cũng có thể bồi được.”
“Tôi hiện tại sẽ gọi điện thoại cho cậu tôi, cậu cũng tìm người đến, chúng ta sẽ đối mặt tại đây!”
“Người thì tôi không cần tìm đâu, gọi cậu của anh đến đi, để ông ta mang thêm ít người tới nữa.”
“Trâu bò đấy.” Lục Thần cười lạnh nói:
“Vậy cậu chờ một chút, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội.”
Lục Thần lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho cậu của mình.
“Cậu, con bị người đánh ở tầng tám, người mau đưa người đến!”
“Con mẹ nó còn có việc này sao? Cháu chờ đó, cậu hiện tại sẽ qua ngay!”
Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại, Lục Thần cọ xát về phía bên cạnh, dựa vào trên tường, lau vết máu ở khóe miệng.
“Chờ xem, cậu của tôi lập tức sẽ tới ngay.” Lục Thần nói: “Hôm nay cậu có muốn đi cũng không được.”
“Mấy dân công tới từ nơi khác như các người, thật sự là quá đề cao bản thân. Lục tổng đã không muốn quan tâm đến các người, thế mà còn muốn xông về phía trước, thật sự cho rằng mình có thể đánh thì Yến Kinh này sẽ là của mình sao?” Khương Anh Kiệt nói:
“Loại người hữu dũng vô mưu như cậu đây ra ngoài chỉ có thể phách lối nhất thời, nếu như đụng phải những đại nhân vật kia, sau đó chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Bởi vì biết cậu của Lục Thần sắp tới, Khương Anh Kiệt cũng bắt đầu cáo mượn oai hổ, bắt đầu lớn lối.
Lâm Dật nhìn Khương Anh Kiệt.
“Tôi sẽ để cho anh nói thêm một lúc nữa, đợi xử lý cậu của anh ta xong sẽ xử lý anh.”
“Cậu có biết cậu của anh ấy là ai không.” Khương Anh Kiệt cười lạnh nói:
“Tôi nói cho cậu biết, cậu của Lục tổng tên là Triệu Hằng Đông, không chỉ là ông chủ ở đây, mà một nửa sản nghiệp giải trí trên toàn Yến Kinh này đều do cậu của anh ấy nắm giữ. Hơn nữa năm ngoái còn được chọn là một trong mười doanh nhân kiệt xuất của Yến Kinh. Người như ông ấy muốn đối phó với cậu, còn không phải là chuyện chỉ cần động một ngón tay sao.”
“Ha ha...” Một bên khác, Võ Văn Long cũng cười lạnh một tiếng, nói:
“Tôi nói cho cậu biết, Triệu tổng bọn họ đều là người đứng đầu ở đây, cũng là liều mạng đi ra, qua nhiều năm sóng gió như vậy, loại người nào mà còn chưa từng thấy qua chứ. Loại người như cậu, bọn họ mới không thèm để vào mắt.”
“Vậy tôi sẽ chờ, xem ông ta xử lý tôi thế nào.”
Leng keng ~~
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Một người đàn ông trung niên đi ra từ bên trong, không cần nghi ngờ, người này chính là cậu của Lục Thần, Triệu Hằng Đông.
Mà phía sau ông ta, còn có bốn người mặc tây trang, hẳn là vệ sĩ.
“Làm sao lại bị đánh thành dạng này!”
Nhìn thấy thảm trạng của cháu ngoại, sắc mặt của Triệu Hằng Đông cực kỳ khó coi, thậm chí thật sự muốn ăn thịt người.
“Chính là người này, đến công trường của chúng ta gây chuyện, đánh người cướp tiền thì không nói, còn kích động những công nhân khác bãi công, khiến cho hạng mục bị đình trệ.”
“Việc này cậu sẽ xử lý.”
Triệu Hằng Đông đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, nhưng vẻ mặt lại có chút không tự nhiên.
Chần chờ rất lâu cũng không ra tay.
“Cậu, cậu là Lâm tiên sinh tại Trung Hải?”
Lâm Dật nhíu mày nhìn Triệu Hằng Đông, “Ông biết tôi sao?”
“Trước đó lúc ở đảo Á Loan có gặp qua ngài, không nghĩ tới ngài lại đến Yến kinh, cho nên không thể tiếp đón từ xa được.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều bị giật mình.
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Hằng Đông tới sẽ hung hăng thu thập người đàn ông này một trận.
Nhưng lại không nghĩ tới, ông ấy nói chuyện vậy mà lại khách khí như vậy, thậm chí còn có chút khúm núm.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Dạng nhân vật như ông ấy sao có thể sợ hãi một dân công đến từ bên ngoài được?
“Nếu như ông có biết tôi, vậy mọi chuyện liền dễ làm hơn nhiều.” Lâm Dật nói:
“Cháu ngoại của ông mang theo một nhóm người tới tìm tôi gây chuyện, tôi chỉ là bất đắc dĩ mới động thủ. Ông cũng đừng trách tôi không nể mặt ông, nếu như có ý kiến, thì có thể gọi người của ông động thủ.”
“Không cần, không cần đâu, Lâm tiên sinh, xin cậu cho tôi chút mặt mũi, cháu ngoại tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, từ nhỏ đã được người trong nhà chiều hư. Cậu đừng chấp nhặt với nó, tôi sẽ bồi thường thích đáng cho cậu.”
“Mặt mũi của ông đáng giá bao nhiêu? Muốn tôi cho thì tôi nhất định phải cho sao?”
Lâm Dật nắm bả vai của Triệu Hằng Đông, kéo ông ta sang một bên.
Đầu tiên là đá một chân vào người Lục Thần, thiếu chút nữa tiễn anh ta đi luôn.
“Mọi chuyện hôm nay coi như xong.”
Lâm Dật nhìn Võ Văn Long và Khương Anh Kiệt nói:
“Những chuyện ngày hôm nay, đều là do hai người bọn họ gây nên. Tôi đề nghị ông nên dạy dỗ lại bọn họ một chút, nếu không cháu ngoại ông sớm muộn gì cũng bị bọn họ hại chết.”
“Vâng vâng vâng, Lâm tiên sinh, tôi đã biết, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, cho ngài một công đạo.”
“Được, ông tự mình xử lý đi.”
Lâm Dật gật gật đầu, quay người về lại phòng 809.
“Đem những này người đi cho tôi, giáo huấn bọn họ cho tốt!”
“Đã biết, Triệu tổng.”
Cho dù đám người Khương Anh Kiệt rất đông, nhưng bảo vệ của Triệu Hằng Đông đều là chuyên nghiệp, cho nên không ai dám lỗ mãng trước mặt bọn họ cả.
Không ai dám nói gì, nhưng bị đánh là điều nhất định.
Triệu Hằng Đông tiến lên đỡ Lục Thần dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Tên nhóc này, con trêu chọc người nào thì trêu, trêu chọc đến cậu ấy làm gì!”
“Người này rốt cuộc là ai vậy, tại sao lại phải khúm núm với anh ta chứ.”
“Cậu ấy là người mà con không chọc nổi.”
“Cả hai nhà chúng ta cũng không thể trêu vào sao?”
“Công tử hàng đầu tại Trung Hải, tài sản mấy trăm tỷ, hơn nữa lòng dạ còn thâm sâu. Cấp bậc như cậu ấy, hoàn toàn không phải là người mà chúng ta có thể so sánh. Hôm nay, cậu ấy không giết chết con, coi như số con may mắn.” Triệu Hằng Đông nói:
“Với lại sức chiến đấu của người này còn rất lớn, đừng nói là những người này, cho dù đến nhiều gấp đôi, đều không đủ cho một tay của cậu ấy đánh. Con bây giờ biết cậu ấy có bao nhiêu lợi hại rồi chứ!”
------
Dịch: MBMH Translate