“Cái này, lợi hại như vậy sao?”
Cũng không biết là do bị Lâm Dật đánh, hay là thật sự là bị dọa, sắc mặt của Lục Thần đã tái xanh.
“Nếu như cậu ta thật lợi hại như vậy, sao có thể sẽ có anh trai làm dân công được.”
“Chuyện này không ai biết cả.” Triệu Hằng Đông nói: “Tóm lại, chúng ta không thể trêu vào, lúc gặp lại cậu ấy thì nên đi đường vòng.”
“Chẳng lẽ hôm nay con chịu đánh là vô ích sao!” Lục Thần không cam lòng nói.
“Vậy cũng không còn cách nào khác.” Triệu Hằng Đông nói: “Con suy nghĩ kỹ một chút, những năm này người bị con bắt nạt còn ít sao, coi như là lấy thù trả thù, hôm nay nhận trở về.”
“Cũng chính là bởi vì bình thường đều là con bắt nạt người khác, hôm nay để cho người khác đánh thành dạng này, con mới không phục.”
“Tên tiểu tử này, có phải là không phục hay không!” Triệu Hằng Đông bắt đầu cảm thấy tức giận, dạy dỗ:
“Cậu nói cho con biết, vừa rồi cậu chỉ mới nói một mặt thôi, năng lực của người này mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của con. Hôm nay chỉ đánh con một trận nhẹ, nếu như thật sự khiến cậu ấy không vui, không chừng chứng ta sẽ bị làm cho phá sản.”
Nghe đến hai chữ phá sản này, Lục Thần khẽ run rẩy.
Bởi vì cậu biết rõ mình có thể hoành hành ngang ngược tại Yến Kinh như này đều là cha mẹ cho.
Nếu như không có bọn họ thì mình chẳng là cái gì cả.
“Con đã biết, việc này con nhận thua.”
“Con biết là tốt, với lại đừng nói mấy chuyện này sau lưng người khác. Nếu như xảy ra chuyện, không ai có thể giúp con đâu, những chuyện còn lại cậu cũng không muốn nói nhiều.”
“Con đã biết.”
...
Sau khi trở lại phòng, Lâm Dật nhìn thấy ba người đang thu dọn đồ đạc, ngồi khoanh chân ở trên giường, chờ mình.
“Mọi chuyện là thế nào? Đây là muốn đi rồi sao?”
“Em cảm thấy ngồi cũng lâu rồi, với lại trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải trở về.”
Hai người vừa nói dứt lời, Ngô Phi Dược đã lên tiếng.
“Vừa rồi, anh nghe bên ngoài có tiếng đinh đinh đương đương, không có việc gì chứ? Không có bị thương đó chứ.”
“Trình độ của em anh còn không biết sao, lúc lên cấp ba, hai ta đã không ít lần ra ngoài đánh nhau, mười mấy người mà thôi, đều đã xử lý xong.”
“Nếu như anh còn không vào, anh Ngô đã xông ra rồi, may là em đã ngăn anh ấy lại.”
Lâm Dật cười một tiếng, “Đi thôi, vừa lúc anh còn có chút chuyện khác, kéo dài thêm cũng không tiện.”
Trần Nghiên cười hì hì nhìn Lâm Dật, “Anh là muốn đi tìm chị của em đúng không, vừa lúc pháo hoa đã được đưa tới, đang ở cửa ra vào đó.”
“Em biết nhà chị em ở đâu không?” Lâm Dật hỏi: “Ở nhà mình hay là nhà ông bà nội vậy?”
“Hắc hắc, vừa rồi em mới tìm hiểu xong, hiện tại đã về nhà, đợi lát nữa em sẽ gửi định vị qua điện thoại di động của anh, trực tiếp qua đó là được.”
“Được!”
Thu dọn đơn giản một chút, đoàn người đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Triệu Hằng Đông đang đứng ở cửa.
“Sao ông còn ở đây vậy.” Lâm Dật hỏi.
“Ngài đến nơi này của tôi, tôi lại để xảy ra chuyện như vậy, không tránh khỏi trách nhiệm. Hôm nay tôi làm chủ, muốn mời ngài ăn một bữa cơm, thuận tiện bồi thường một chút.”
“Ăn cơm thì thôi đi, tôi còn có chút chuyện khác, nói cháu ngoại ông đừng trêu chọc đến tôi là được.”
“Vâng vâng vâng, lúc trở về tôi nhất định nói lại với nó.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Ở đây đã không còn việc của ông nữa, trở về đi.”
“Ai ai ai, tôi tiễn ngài một chút.”
Đoàn người một trước một sau đi ra ngoài.
Nhìn thấy Triệu Hằng Đông khúm núm đi theo Lâm Dật, một số người biết thân phận của ông, đều cảm thấy rất tò mò đối với thân phận của Lâm Dật.
Tại Yến Kinh này, Triệu Hằng Đông chính là nhân vật có tiếng tăm.
Người để cho ông ấy đối xử như vậy, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Sau khi ra ngoài, Lâm Dật nhìn thấy có một chiếc xe tải nhỏ dài hơn ba mét, trên đó chở đầy pháo hoa.
“Sư phụ, các người là người mà Lý Hạ Tùng tìm tới đúng không?”
“Đúng, cô là Trần Nghiên sao?”
“Là tôi, xe pháo hoa này là tôi gọi.” Trần Nghiên cầm điện thoại di động nói:
“Tổng cộng hết bao nhiêu tiền? Hiện tại tôi sẽ chuyện qua cho ngài.”
“Không cần, tiền đã giao xong.”
“Tiểu tử này vẫn còn biết làm việc.” Trần Nghiên vừa cười vừa nói, sau đó nhìn Lâm Dật, “Anh Lâm, những thứ này xử lý thế nào đây? Xe của em hình như chứa không nổi, có cần em chuẩn bị cho anh mấy cái xe không?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Lâm Dật nhìn tài xế nói:
“Tôi gửi cho ông cái địa chỉ, ông giúp tôi đưa qua đó, sau đó tôi sẽ đưa thêm cho ông 1000 tệ, có được không?”
“Chuyện này quá được đi chứ.” Tài xế trung gian vỗ đùi, “Chỉ cần cậu trả thù lao, muốn tôi làm gì đều được.”
Bởi vì chuyện này, là do bạn của Trần Nghiên giúp đỡ, nên Lâm Dật cũng không phòng bị nhiều.
Trực tiếp quét 1000 tệ, ròi đem địa chỉ nhà của Lương Nhược Hư cho họ.
“Anh Lâm, làm sao bây giờ? Còn cần chúng em làm chút gì không?”
“Không cần, các người về trước đi, để xe lại cho anh lái là được.”
“Được rồi.”
Trần Nghiên đem chìa khóa xe giao cho Lâm Dật, sau đó bốn người mỗi người đi một ngả.
“Tiểu Dật, em đây là muốn làm gì?” Ngô Phi Dược hỏi: “Anh có thể giúp đỡ gì không?”
“Không cần đâu, một chút chuyện nhỏ thôi, một mình em cũng có thể xử lý, em đưa anh đến khách sạn trước.”
“Trước đó, lúc anh làm việc tại nhà máy vật liệu gỗ, hình như bên đó có một nhà nghỉ rất tốt, chúng ta qua đó ở đi.”
Lâm Dật ôm Ngô Phi Dược, “Bản thân em đây không thích hợp ở trong nhà nghỉ, em dẫn anh đến chỗ tốt, hình như cách đây cũng không xa.”
“Ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, không cần thiết đến nơi tốt như vậy.”
“Có tiền không tiêu giữ làm gì, nơi đó đắt thì đắt thật, làm người không giả trang không phải thiếu niên a.”
“Tên nhóc này, hiện tại anh đã không quản được em nữa rồi.”
“Có quản được hay không là một chuyện khác.” Lâm Dật nắm bả vai Ngô Phi Dược thật chặt, “Nhưng cho dù thế nào, anh vẫn là anh của em.”
Câu nói của Lâm Dật như đâm vào tim Ngô Phi Dược, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên.
“Có lời này của em, anh cảm thấy an tâm hơn nhiều.”
“Đi, đi thôi.”
Lâm Dật lái xe, đưa Ngô Phi Dược đến khách sạn Bàn Cổ Thất Tinh.
Chọn nơi này, thứ nhất là vì không thiếu tiền, thật ra Lâm Dật cũng muốn đến đây xem một chút.
Nhìn xem nó so với khách sạn Bán Đảo của mình có chênh lệch gì hay không.
Đi đến cửa Lâm Dật mới phát hiện, cái này mẹ nó chênh lệch không phải chỉ là một chút.
Chỉ tính diện tích thôi mà đã lớn gấp ba khách sạn Bán Đảo, mức độ và trang trí xa hoa thì lại càng không cần nhiều lời.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Bây giờ muốn vượt qua, đoán chừng là chuyện rất không có khả năng.
Đến đại sảnh khách sạn, Lâm Dật đi đến quầy tiếp tân.
“Mở một phòng tổng thống.”
“Tiên sinh, chào ngài, tổng cộng hết 88888 tệ.”
“Cô nói bao nhiêu?” Ngô Phi Dược ngây ngẩn cả người.
“88888.” Nữ tiếp tân khẽ cười nói.
“Đây cũng quá đắt.” Ngô Phi Dược lôi kéo Lâm Dật đi ra ngoài, nếu như là 8888 thì anh còn có thể tiếp nhận, ở một đêm mà đã tốn gần 90 ngàn, ở ICU cũng không đắt như vậy.
“Đi cái gì mà đi, đều đã tới đây rồi.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Còn chưa đủ cho em làm thẻ ở Đại bảo kiếm đây này.”
Nữ nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, mặt mày mang theo ý cười.
Đây mới là dáng vẻ mà người có tiền nên có.
------
Dịch: MBMH Translate