Sau khi trả tiền, Lâm Dật cầm thẻ phòng, đưa Ngô Phi Dược đến phòng.
Nhìn thấy phòng tổng thống xa hoa, Ngô Phi Dược có loại cảm giác như đi vào hoàng cung.
Nơi này so với mấy khách sạn nhỏ mà mình hay ở thật sự là không giống nhau.
“Anh cứ ở lại đây đi đã, em ra ngoài làm chút chuyện, lát nữa sẽ trở về.”
“Em đi đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút, đừng về quá muộn, Yến Kinh lớn như vậy, chưa quen cuộc sống ở đây, đừng để bị lạc.”
“Được rồi.”
Lâm Dật cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, nhưng lúc xuống thang máy, ngoài ý muốn nhìn thấy đối diện có hai người phụ nữ, mà một trong đó mình còn quen biết.
Đây chính là người đã từng hợp tác với mình trước kia ở trên đảo, Lý Gia Ny.
Cách ăn mặc của Lý Gia Ny đã nữ tính hơn không ít.
Dưới chân đi một đôi giày tuyết, quần bó Leggings màu đen, nửa người trên có khoác một cái áo lông.
Tuy nửa người trên có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng nửa người dưới lại rất gợi cảm.
Chỉ là người đứng bên cạnh cô, hình như không phải là em gái cô, mà là một người phụ nữ xa lạ.
Tên của người phụ nữ là Lý Gia Mộng, là chị gái của Lý Gia Ny.
Hôm nay hẹn người khác đến đây để đánh mạt chược, chuẩn bị giết thời gian.
Cùng lúc đó, Lý Gia Ny cũng nhìn thấy Lâm Dật, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, không hề nghĩ tới là có thể gặp anh ở đây.
“Lâm Dật, anh đến Yến Kinh sao?!”
Gặp Lý Gia Ny, Lâm Dật cũng vô cùng thoải mái, bởi vì hai người căn bản cũng không có quan hệ gì, gặp phải cô ấy cũng không sợ.
“Buổi sáng hôm nay tới để xử lý một chút việc.” Lâm Dật thuận miệng trả lời, chuẩn bị chào hỏi rồi rời đi.
“Anh ấy là Lâm Dật sao?” Người phụ nữ bên cạnh Lý Gia Ny hỏi.
Vẻ mặt Lý Gia Ny thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, cảm thấy mình vừa mới sơ suất.
“Ừm, chính là anh ấy.”
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn đánh giá bạn của Lý Gia Ny một chút.
Sao cô ấy lại biết mình?
Chẳng lẽ là Lý Gia Ny phát xuân, nhắc qua mình cùng với bạn thân của cô ấy?
“Anh bây giờ có bận gì không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.” Lý Gia Ny nói .
“Nói chuyện gì?”
Lý Gia Ny nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Chị, chị ở đây chờ em một hồi, em sẽ lập tức trở lại.”
“Ừm, đi đi.”
Lý Gia Ny thần bí hề hề kéo Lâm Dật qua một bên.
“Tôi muốn hỏi anh một chút về chuyện liên quan tới lần hoạt động kia.”
“Cô muốn hỏi cái gì? Chuyện tiền thưởng sao?”
“Tôi không hỏi cái này.” Lý Gia Ny nói:
“Lúc trước, khi ghi hình chương trình, anh là người đầu tiên leo lên đỉnh núi đúng không?”
“Cô cảm thấy tôi sẽ gian lận sao?”
Tuy mới tiếp xúc với Lâm Dật một thời gian không dài, nhưng Lý Gia Ny tự nhận là cũng hiểu được phần nào tính cách của anh, nói anh ấy gian lận là chuyện không thể nào.
“Cái kia, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có phát hiện vật kỳ gì quái trên đỉnh núi không?”
Vẻ mặt Lâm Dật thay đổi, mình có phát hiện ra vật gì kỳ quái hay không, điều này không quan trọng.
Nhưng cô hỏi như vậy khiến anh cảm thấy rất kỳ quái.
Mà vật kỳ quái duy nhất mà mình gặp phải chính là người áo đen kia.
Nhưng sao cô ấy lại muốn hỏi như vậy, chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện gì?
Hoặc là cô đã biết đến sự tồn tại của người áo đen kia?
“Không gặp phải cái gì cả.” Lâm Dật bình tĩnh nói:
“Sau khi leo đến đỉnh núi, người của tổ tiết mục liền đến, quay mấy tấm hình liền thả tôi trở về.”
“Vậy được rồi, tôi đã biết.” Lý Gia Ny khẽ cười nói:
“Buổi tối có hẹn người ta đánh mạt chược, cho nên tôi đi trước đây. Nếu như ngày mai anh vẫn chưa đi, có thể cho tôi cơ hội mời anh bữa cơm không?”
“Mời cơm thì thôi đi, ngày mai tôi chuẩn bị về Trung Hải.”
Lý Gia Ny lấy một tờ giấy ra từ trong túi, viết số điện thoại của mình lên trên đó, sau đó giao cho Lâm Dật.
“Đây là điện thoại của tôi, sau này nếu lại đến Yến Kinh thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh.”
“Được.”
Sau đó tờ giấy của Lý Gia Ny được Lâm Dật tiện tay nhét vào trong túi, sau đó anh thảnh thơi ra khỏi khách sạn.
Nhìn thấy Lâm Dật ra khỏi khách sạn, Lý Gia Ny quay lại bên cạnh Lý Gia Mộng.
“Chị đã đem việc này nói với ông nội, ông nội nói muốn gặp anh ấy.”
“A? Miệng này của chị cũng quá nhanh đi?”
Lý Gia Ny vừa đỡ trán, cô vốn muốn dặn chị gái, đừng đem việc này nói cho người trong nhà, không nghĩ tới miệng của chị ấy lại nhanh như vậy, thế mà đã nói ra rồi.
“Bởi vì chuyện này, ông nội đã nổi giận, không phải em không biết, ông vẫn luôn muốn gặp anh ấy nhưng mà không được. Hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải đem việc này nói cho ông biết.”
“Nhưng em vừa rồi đã hỏi anh ấy, anh ấy không biết gì cả, chỉ là đơn thuần đi quay chương trình kia mà thôi, chúng ta đã nghĩ việc này quá phức tạp rồi.”
“Có phức tạp hay không không quan trọng, làm tốt chuyện của chúng ta là được, còn lại thì phải xem ông nội xử lý như thế nào.”
Reng reng reng _ _
Lý Gia Mộng vừa nói xong, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
“Điện thoại của cha.” Lý Gia Mộng nói:
“Chị có loại dự cảm, buổi mạt chược tối nay không đánh được rồi.”
Lý Gia Mộng tiện tay nhận điện thoại.
“Cha tìm con sao.”
“Ông nội muốn hai người các con trở về, tối nay đừng chơi nữa.”
“Vâng, vậy chúng con sẽ trở về ngay bây giờ.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Lý Gia Mộng bất đắc dĩ nhìn Lý Gia Ny.
“Theo như chị nghĩ, ông nội kêu chúng ta trở về, đoán chừng là muốn hỏi một chút về chuyện này.”
“Đều tại chị.” Lý Gia Ny oán giận nói: “Nếu không phải chị nhanh miệng thì cũng không có nhiều chuyện như vậy.”
“Ai có thể nghĩ tới là ông nội lại sẽ gấp gáp như vậy đâu.” Lý Gia Mộng mắng:
“Đi thôi, trước trở về xem một chút đã.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
...
Đi ra khỏi khách sạn, Lâm Dật lái xe đến nhà Lương Nhược Hư.
Nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, có thể thấy nhà của Lương Nhược Hư cũng không tính là tiểu khu xa hoa gì.
Nhưng bởi vì nằm trong vòng thứ hai, như vậy lại không giống bình thường.
Dựa theo địa chỉ có sẵn, Lâm Dật tìm được chiếc xe tải vừa rồi.
Sau đó lại dựa theo vị trí mà Trần Nghiên miêu tả cho mình, tìm thấy căn nhà đối ứng với nhà Lương Nhược Hư.
Nói một cách khác, chỉ cần Lương Nhược Hư cầm ống nhòm, liền có thể nhìn thấy Lâm Dật đang đứng ở bên ngoài.
Lâm Dật và tài xế xe tải đem hàng chuyển xuống dưới, xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Sau khi tài xế xe tải rời đi, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.
Sau khi vang lên mấy tiếng, Lương Nhược Hư mới nhận.
“Cô đang làm gì vậy.”
“Cái giọng điệu này của anh cũng quá cứng nhắc rồi, không thể nhẹ nhàng một chút sao.”
“Khụ khụ khụ, Lương thị trưởng tôn kính, tôi đây có chút việc cần cô phối hợp một chút, tránh cho cô lại nói tôi không cho cô chiến tích.”
“Tôi đã về nhà rồi, để cho thư ký của tôi qua đó tìm anh đi.”
“Như vậy sao được, việc này nhất định phải do cô tự mình đến.”
“Vậy anh có thể chờ một ngày hay không, ngày mai tôi sẽ ngồi máy bay trở về.”
“Ừm ừm... Ngày mai không còn kịp rồi, vẫn là để tôi đến tìm cô đi.”
“Thôi đi, anh đừng có mà lừa tôi, Kỷ tổng có thể để cho anh tới đây sao?”
“Nhìn xem lời cô nói này, Lâm Dật tôi muốn đi đâu? Còn bị người khác khống chế sao?”
“Được rồi, nhanh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì, tôi sẽ giúp anh liên hệ người xử lý.”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Không phải là sắp hết năm rồi sao? Có một nơi bắn pháo hoa, tôi muốn mang cô đi xem.”
Trong lòng Lương Nhược Hư khẽ động, tại thời khắc này, cô đã không còn để ý tới Lâm Dật là thật tâm mời, hay là Kỷ tổng bảo anh ấy đến hố chính mình nữa.
Nhưng có thể xem pháo hoa cùng anh ấy, đúng là một chuyện rất đẹp.
“Đừng nghĩ đến việc này nữa, tôi đang ở trong nhà, không xem được pháo hoa.”
“Đừng nói như vậy chứ, cô đứng cạnh cửa sổ rồi nhìn ra phía ngoài xem, có lẽ có thể nhìn thấy pháo hoa ở Trung Hải.”
“Anh đúng là kẻ lừa dối người không đền mạng, từ Yến Kinh đến Trung Hải hơn 1200 km, anh cho rằng tôi có Thiên Lý Nhãn...”
Bang bang bang...
Lương Nhược Hư còn chưa dứt lời, thì bỗng nghe một chuỗi âm thanh nổ vang ở bên ngoài.
Ngay sau đó, chính là từng chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời Yến Kinh.
Sáng lạn!
Lóa mắt!
------
Dịch: MBMH Translate