Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 963 - Chương 961. Nhanh Đưa Hắn Đi Đi

Chương 961. Nhanh Đưa Hắn Đi Đi
Chương 961. Nhanh Đưa Hắn Đi Đi

Pháo hoa rực rỡ chiếu rọi cả bầu trời đêm.

Vô số người đi đường dừng chân đứng lại.

Tại thời khắc năm mới theo lịch âm này, mọi người có thể thấy một trận pháo hoa xa hoa như vậy.

Cảnh này khiến mùi vị năm mới trong thành Yến Kinh thật chân thực.

Đủ mọi ánh sáng màu sắc chiếu xuống gương mặt đẹp bên cửa sổ. Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn, viền mắt ửng đỏ.

Cô không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do Lâm Dật làm.

Nhưng cô vẫn có phần không tin được. Lâm Dật đến Yến Kinh rồi!

"Người này, đến mà làm sao không gọi cho tôi một tiếng. Ở phía dưới chờ tôi."

Dặn một tiếng, Lương Như Hư cúp điện thoại, thay bộ quần áo, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lúc đi ra khỏi phòng, cô bất ngờ nhìn thấy cha mẹ đang đứng cạnh cửa sổ xem pháo hoa.

"Tối muộn rồi, con ra ngoài làm gì?" Lương Tồn Hiếu hỏi.

Tuy Lương Nhược Hư đã ba mươi tuổi, nhưng cha mẹ vẫn rất để ý với việc cô ra ngoài lúc nửa đêm thế này.

"Lâm Dật đến rồi. Pháo hoa bên ngoài chính là anh ấy phóng." Lương Nhược Hư xỏ giày ngoài cửa, vội vội vàng vàng nói.

"Hả? Nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là do nó phóng à?" Lương Tồn Hiếu nói: "Ba nói mà, làm sao lại phóng trước cửa nhà chúng ta."

Lương Nhược Hư ngượng ngùng, rõ ràng là vì làm cho mình.

Bây giờ lại để cha mẹ biết rồi, thật là thẹn.

"Có thể tối nay con về muộn. Hai người ngủ trước đi."

"Con nhanh dẫn nó đi mau đi." Trầm Thục Nghi nói.

"Dạ?"

Lương Nhược Hư ngẩn người:

"Mẹ, mẹ có ý kiến với Lâm Dật?"

Không bảo gọi Lâm Dật tới gặp mặt thì thôi, sao còn bảo mình dẫn hắn đi?

Trước kia không phải còn nói chuyện hợp tác sao? Không cần trở mặt nhanh như vậy chứ?

"Không có ý kiến." Trầm Thục Nghi nói.

"Nhà chúng ta ở Nhị Hoàn, bên cạnh chính là cố cung và Thiên An Môn. Năm nay có lệnh cấm từ bên trên, nói rõ là nội thành cấm bắn pháo hoa. Nếu con không nhanh dẫn nó đi, hai đứa chuẩn bị để người ta bắt đi. Cái mặt già nua của cha con không cần nữa."

"Ạch… Con biết rồi."

Lương Nhược Hư vội vội vàng vàng ra ngoài. Pháo hoa bắn rực cả trời vẫn tiếp tục.

Trước cửa sổ trong phòng khách, bóng dáng Trầm Thục Nghi lúc ẩn lúc hiện. Bà có thể thấy dáng vẻ mơ hồ của Lâm Dật.

Miệng bà hơi mỉm cười.

Cùng một đức hạnh với cha hắn, trò gian tầng tầng lớp lớp.

Bên ngoài khu đô thị, trên đường phố ngày càng có nhiều người tụ tập xem trận pháo hoa lớn này.

Lương Nhược Hư mặc áo khoác nhung, lái Porche tới trước mặt Lâm Dật.

Lâm Dật vừa định khoác lác một phen, nhân dịp nóng hổi vào nhà đánh nguyên ổ.

Không ngờ bị Lương Nhược Hư tóm luôn vào xe.

"Cô thật đúng là… Mỗi ngày toàn nói tôi không lãng mạn. Tôi vất vả lắm mới lãng mạn được một trận lại bắt tôi đi. Gấp gáp vậy làm gì? Dù sao cũng phải ôn chuyện một lúc, theo quy trình rồi lại đi khách sạn chứ!"

"Ôn chuyện cái gì mà ôn!"

Lương Nhược Hư đeo khẩu trang, mặt mày lén lút nhìn tứ phía.

"Trong thành phố Yến Kinh không cho đốt pháo hoa. Nếu tôi còn đi muộn một lúc, anh đã bị tóm đi rồi."

"Ặc… Là tôi bất cẩn, vậy thì đi mau."

"Mau mau nhanh, tốc độ nhanh một chút! Lái về phía đường nhỏ."

"Cũng không phải là trộm xe, chạy vào đường nhỏ làm cái gì?"

"Nhà cô ở Nhị Hoàn, camera quản lý đầy đường. Camera ở đường nhỏ không tốt lắm, không chừng có thể chạy thoát."

"Chậc! Thật biến thái!"

Lâm Dật chui xe vào ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một chỗ tối lửa tắt đèn.

"Bây giờ được rồi, không có chuyện gì nữa."

"Nhưng vừa nãy anh đè cả vạch liền, xông qua một cái đèn đỏ." Lương Nhược Hư nói: "Ở đây không phải Trung Hải, anh không thể lái xe tùy tiện."

"Không sao mà." Lâm Dật nói: "Xe này là của Trần Nghiên. Nếu tra tới cuối, chắc cũng tra tới đầu cha cô ấy thôi. Cuối cùng cũng chẳng ai dám tra xét."

"Xe của Nghiên Nghiên?" Lương Nhược Hư lẩm bẩm. "Tôi bảo sao lại quen mắt như vậy. Nhưng hình như đây là xe của chú Trần, chắc hôm nay để cô ấy lái."

"Kệ nó của ai, dù sao cũng không tìm tới đầu tôi là được."

Lương Nhược Hư ngờ vực nhìn Lâm Dật:

"Vậy anh tới Yến Kinh sao không gọi cho tôi trước? Gọi cho cô ấy làm gì? Không phải hai người hẹn nhau đi chơi Đại bảo kiếm không hả?"

"Ặc…"

Giác quan thứ sáu của phụ nữ đều mạnh như vậy sao?

"Tôi cho anh biết, anh đừng cho rằng tôi ở Yến Kinh thì không được. Tôi muốn đóng cửa nhà ai cũng chỉ cần một cú điện thoại thôi."

"Cô thế là tư tưởng gì hở?" Lâm Dật nói: "Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của cô, tôi đã sớm khóa Đại bảo kiếm vào rồi."

Reng reng reng...

Điện thoại của Lâm Dật chợt vang lên, là Trần Nghiên gọi tới.

Thấy cuộc gọi của Trần Nghiên, Lương Nhược Hư giật lấy điện thoại của hắn, nhấn tiếp cuộc gọi, ấn mở loa ngoài.

"Anh Lâm lợi hại nha! Ha ha, em ở nhà cũng thấy pháo hoa anh bắn. Chị em có xuống không? Tranh thủ tối nay đánh luôn cả ổ đi, để chị ấy không xuống nổi giường nữa."

Mặt Lương Nhược Hư tối sầm, đúng là coi trời bằng vung mà.

"Ặc… vẫn, vẫn tốt."

Lâm Dật giận muốn chửi đổng. Mẹ nó, đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

"Anh Lâm, anh nói chuyện sao uể oải thế? Có phải vừa tuốt kiếm một lượt đã hỏng rồi không thế?" Trần Nghiên nói.

"Với cái trạng thái này của anh, làm sao chinh phục được chị của em đây?"

"Đừng nói mò, giữa bọn anh là quan hệ trai gái thuần khiết. Cúp máy đây, không nói nữa."

"Được được được, cố lên, đánh tới hang ổ đi."

Nói xong, Trần Nghiên ngắt máy. Trong xe yên tĩnh.

"Việc này giải thích thế nào? Không phải anh nói đã khóa đại bảo kiếm lại rồi sao?"

"Là cô ấy kéo anh đi, không thì không nói với anh địa chỉ nhà của em. Anh cũng rất rầu rĩ mà."

"Trời mới tin anh."

Lương Nhược Hư lườm một cái nói. Cô cũng không thật sự để chuyện đại bảo kiếm của Lâm Dật trong lòng, nghĩ xong lại hỏi:

"Sao anh lại đến Yến Kinh?"

"Qua năm mới mà, muốn ghé thăm em một chút."

Lâm Dật rất thành khẩn, không giả dối chút nào.

Người sinh ra trong nhà cao cửa rộng như Lương Nhược Hư, chuyện dơ bẩn gì cũng đều đã gặp.

Cho nên lúc nên lừa gạt phải lừa gạt, lúc chân thành phải chân thành.

Có lúc, thành thật mới là tốt.

"Thật hả?"

"Cái này còn phải thật với giả gì?" Lâm Dật nói: "Bằng không anh từ xa tới đây làm gì, chơi đại bảo kiếm hả?"

Lương Nhược Hư che miệng cười, dịu dàng nhìn Lâm Dật.

"Tuy trận pháo hoa này không được xem hết, nhưng vẫn cảm ơn anh."

"Đừng nói miệng nha, lấy chút hành động thực tế đi!" Lâm Dật nhìn bốn phía. "Trong Nhị Hoàn nhiều khách sạn lắm."

"Đi quán rượu." Lương Nhược Hư nguýt Lâm Dật một cái. "Cha em không cho em đi không về, đợi lát nữa vẫn phải về nhà."

"Tổ sư, em cũng đã hơn ba mươi, cha em còn quản chuyện này?"

"Anh nói cái gì? Ai hơn ba mươi? Em mới ba mươi!"

Lương Nhược Hư vươn tay vặn thịt mềm bên eo Lâm Dật. Lâm Dật cũng không nhường, vươn tay chui vào quần áo Lương Nhược Hư.

"Ái ái ái, anh làm gì đấy? Đừng sờ loạn!"

"Cái này còn phải tùy vào em."

Lúc này, một cụ bà vừa ra phố mua đồ nhìn thấy chiếc xe đằng trước xập xình, thầm thở dài.

"Thói đời xuống cấp rồi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 961.
Bình Luận (0)
Comment