Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 964 - Chương 962. Chờ Anh Một Sáng Sớm

Chương 962. Chờ Anh Một Sáng Sớm
Chương 962. Chờ Anh Một Sáng Sớm

"Bỏ tay ra đi!"

Lương Nhược Hư mặt đỏ chót nói. Thân thể mềm nhũn.

"Anh lặn lội nghìn dặm tới đây cũng không phải để về tay không." Lâm Dật nói: "Trộm không đi tay không, chưa nghe lời này sao?"

"Vậy anh nhẹ chút, đau chết em mất." Lương Nhược Hư gắt giọng.

Cô không biết mình sao lại vậy.

Đến thời gian nào đó, một số chuyện thật sự không thể nào khống chế.

Giống như… Núi lửa phun trào vậy.

"Được rồi được rồi..."

Không biết trải qua bao lâu, Lương Nhược Hư uốn éo người, trở lại ghế ngồi.

"Em kẹp chặt chân như vậy làm gì? Anh lại không mò chân em."

"Anh còn thấy ngại sao mà hỏi?" Lương Nhược Hư trợn mắt với Lâm Dật: "Toàn tại anh."

"Việc này sao có thể đổ hết cho anh chứ!" Lâm Dật nói: "Thân thể của em lại không do anh không chế."

"Còn nói bậy!"

Mặt Lương Nhược Hư đỏ rực:

"Sắp mười hai giờ rồi, nhanh đưa em về nhà."

"Được rồi."

Lâm Dật lái xe, đưa Lương Nhược Hư tới dưới nhà.

Lúc trở về, hắn phát hiện pháo đặt trên đường đã bị lấy đi.

Không thể không nói, quản lý thành phố Yến Kinh vẫn rất có hiệu suất.

Nhưng về đến cửa, Lương Nhược Hư lại không xuống xe ngay.

"Khi nào anh đi?"

"Ngày mai." Lâm Dật nói: "Thăm em xong, anh cũng không còn chuyện gì, mai sẽ về."

"Anh vất vả tới một lần, không đi dạo ở đây sao?" Lương Nhược Hư nói: "Vừa vặn ngày mai em có thời gian, có thể đi chơi với anh một lúc."

"Chờ có thời gian khác đi. Mẹ anh còn đang chờ anh đặt mua hàng Tết về cho bà đây." Lâm Dật nói.

"Hơn nữa, đang mùa đông giá rét, Yến Kinh cũng chẳng có gì hay mà chơi. Chờ trời ấm áp hơn, anh lại tới."

"Ngày mai em đi tiễn anh."

"Tiễn cái gì mà tiễn." Lâm Dật nói: "Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, chẳng phải người ngoài, tự anh đi là được rồi."

"Còn nói bậy!" Lương Nhược Hư theo thói quen cấu Lâm Dật.

"Em đi đây. Anh cũng về đi. Đến khách sạn, phát Wechat cho em."

"Ừ."

Cộp cộp cộp…

Ngay khi Lương Nhược Hư chuẩn bị xuống xe, chợt có tiếng gõ cửa sổ xe.

Là hai người mặc đồng phục an ninh thành thị, vẻ giận dữ chỉ Lâm Dật.

"Mở cửa sổ xe ra!"

Lâm Dật nghiêng đầu, đối mặt với Lương Nhược Hư.

Lương Nhược Hư bình tĩnh nói:

"Mở cửa sổ là được. Có em ở đây, anh sợ gì."

"Chà chà chà, có phú bà che chở đúng là tốt."

Nói xong, Lâm Dật mở cửa sổ xe.

"Chuyện gì?"

"Vừa nãy bắn pháo hoa ven đường là anh đúng không?"

"Các anh đều nhận ra à?"

"Anh lại còn hỏi bọn tôi, không ngại hả? Bọn tôi đứng đây chờ anh đấy!"

"Rồi thì sao? Các anh muốn làm gì?"

"Cái thằng này còn giả vờ ngốc với bọn tôi!"

Một người hơi mập chỉ mặt Lâm Dật nói:

"Từ tháng trước đã ban hành quy định cấm bắn pháo hoa trong thành Yến Kinh, chẳng lẽ anh còn không biết? Lại còn dám trắng trợn lái xe quay về như thế. Tôi cho anh biết, hôm nay nếu không giam anh nửa năm, con mẹ nó, tôi cùng họ với anh!"

"Các anh là quản lý an ninh đô thị, hẳn là không có quyền chấp pháp chứ?" Lương Nhược Hư nói.

"Ôi cha, cô định lên lớp cho chúng tôi sao? Cô bé?"

"Tôi nói sự thực." Lương Nhược Hư nói.

"Về thái độ thực thi pháp luật của các anh, tôi sẽ không truy cứu thêm. Tôi cũng hi vọng các anh không nên theo đuổi việc này nhiều hơn."

Hai người quản lý đô thị sửng sốt, sau đó cười ha hả.

"Cô đang uy hiếp bọn tôi? Ở trong thành phố Yến Kinh này còn giả đại gia hù dọa người?"

Lương Nhược Hư chỉ khu đô thị nhà mình.

"Nhà tôi ở trên kia, anh nói tôi có phải đang hù dọa anh hay không?"

Nghe nói như thế, hai người quản lý đô thị sững sờ nhìn khu đô thị bên cạnh, trong lòng có vẻ khiếp đảm.

Họ chính là người phụ trách khu vực này, làm sao không hiểu rõ tình huống nơi này?

Người sống ở nơi này đều rất ghê gớm.

Tùy tiện kéo ra một người đều không ai dễ chọc.

Dù sao không phải ai cũng có thể có nhà trong khu Nhị Hoàn.

"Cô bé, vừa nhìn đã biết cô là người địa phương, biết lắm chiêu trò lừa tôi đấy." Quản lý đô thị mập nói.

"Nhưng tôi cho cô biết, tôi làm ở cương vị này đã ba năm, hạng người gì mà chưa từng thấy? Cô cho là có thể lừa tôi? Nhanh bước xuống xe. Hai người đều đi theo tôi một chuyến."

"Tôi khuyên hai người phối hợp chút, bằng không hôm nay tội thêm một bậc!" Quản lý đô thị khác nói.

"Anh nghĩ tôi đang lừa các anh?" Lương Nhược Hư lạnh lùng nói.

"Làm sao? Cảm thấy mình xinh đẹp là chúng tôi sẽ thương hương tiếc ngọc, cho cô cơ hội hả?" Quản lý đô thị mập nói.

"Hôm nay tôi nhất định không để yên việc này. Tôi nhất định phải xử lý hai người anh chị. Thật cho là tôi không biết cái gì, tùy tiện lừa gạt được hay sao?"

Lương Nhược Hư không lên tiếng, mở ngăn chứa đồ trước ghế phụ, nhưng không tìm thấy gì.

Sau đó cô lại mở hòm bên tay vịn, lật qua lật lại một hồi, tìm được một chiếc thẻ đeo dây dài, là giấy thông hành của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.

Lương Nhược Hư vung vẩy thẻ trước mặt hai người quản lý đô thị:

"Biết thứ này không?"

Hai người quản lý đô thị ngớ người. Người bình thường không có được loại giấy thông hành này.

"Các anh đi thăm dò biển số xe, xem đây là xe của ai. Sau này làm việc nên mở mắt lớn một chút, đừng thấy xe của ai cũng dám cản."

Hai vị quản lý đô thị nghiêm mặt, chào Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

"Biết, biết rồi."

Lâm Dật lặng lẽ giơ ngón tay cái lên:

"Chủ tịch thành phố Lương thật trâu bò."

Để duy trì hình tượng của mình, Lương Nhược Hư không lên tiếng, kéo cửa xe đi xuống, quay về khu nhà mình.

Lâm Dật vung tay chào hai vị quản lý đô thị, lái xe về khách sạn Bàn Cổ.

Nhưng trước khi về phòng, hắn gọi chút đồ ăn và rượu trắng, chuẩn bị uống một chút.

Giống như Lâm Dật tính, Ngô Phi Dược vẫn chưa ngủ.

"Em biết anh còn chưa ngủ mà. Em lấy ít đồ, lát nữa anh em ta uống chút." Lâm Dật nói.

"Ừ." Ngô Phi Dược đáp.

"Hoảng hốt một cái, đã năm năm qua rồi."

"Đúng vậy." Lâm Dật nâng cốc rót đầy cho Ngô Phi Dược. "Sau này có dự định gì không? Yến Kinh, Quảng Châu hoặc Trung Hải, em đều có người quen biết, ở đâu cũng có thể giúp anh một tay."

"Đừng, để tự anh xử lý đi." Ngô Phi Dược nói.

"Tuy rằng đời anh không có khả năng đạt tới độ cao như cậu, nhưng bất kể nói thế nào, anh cũng là đại ca, không có lý gì lại để cậu giúp đỡ."

Lâm Dật nâng ly, nhớ trước kia Kỷ Khuynh Nhan nói.

Trong một gia tộc, làm lão đại đều sẽ có lòng tự ái phải trở thành người giỏi nhất trong nhà.

Kỷ Khuynh Nhan chính là vậy, Ngô Phi Dược cũng vậy.

"Vậy được rồi, em sẽ mặc kệ. Nhưng nếu có chỗ cần hỗ trợ thì phải nói với em."

"Có lời này của cậu là được rồi." Ngô Phi Dược nâng ly: "Uống một ly."

Uống rượu quá nửa đêm, đến ba giờ mới kết thúc. Sáng hôm sau tỉnh lại đã hơn mười giờ.

Hai người dọn dẹp một chút rồi xuống khách sạn ăn uống, chuẩn bị đánh xe ra sân bay. Trần Nghiên ở lại khách sạn.

Nhưng Lâm Dật vừa ra cửa đã thấy Lý Gia Ny chạy tới chỗ mình.

"Cuối cùng anh cũng ra, chờ anh từ lúc tờ mờ sáng rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 962.
Bình Luận (0)
Comment