"Tối hôm qua không phải gặp mặt rồi sao, còn tìm tôi làm gì?"
Lý Gia Ny lộ vẻ khó xử.
"Là vì ông nội tôi muốn gặp anh.”
"Ông nội cô?" Lâm Dật sửng sốt: "Tôi không quá quen thuộc với cô. Ông nội cô muốn gặp tôi làm gì?"
"Tôi biết yêu cầu này quá đáng, nhưng tôi đã kể lại nguyên bản sự việc cho ông, nhưng ông không nghe. Vì vậy, sáng sớm nay tôi mới tới đây chờ anh, hi vọng anh có thể theo tôi về nhà một chuyến."
Trên thực tế, tối hôm qua, Lý Gia Ny đã tới tìm Lâm Dật.
Nhưng quy cách của khách sạn Bàn Cổ Thất Tinh quá cao cấp, quy định cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép để lộ bất kỳ tin tức gì có liên quan đến khách hàng.
Cho nên, Lý Gia Ny không tra được Lâm Dật ở phòng nào, mà cũng không có phương thức liên lạc với hắn. Cô chỉ có thể đứng chờ hắn ở đây từ sáng sớm.
Lâm Dật muốn từ chối, cảm giác yêu cầu của Lý Gia Ny có vấn đề về đầu óc.
Mình không quen nhà họ, dựa vào cái gì mà đòi mình đi gặp ông nội nhà họ?
Thật sự cho mình là bố của Thiên Vương, đến chỗ này, ai cũng phải cúi đầu với mình hay sao?
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Lâm Dật đã nín trở lại.
Không vì gì khác, chỉ vì vấn đề mà hôm qua Lý Gia Ny hỏi hắn.
Bây giờ hắn đã đoán được vì sao ông nội cô ta muốn tìm mình.
Chắc chắn là muốn đào sâu chuyện trên đảo.
Bởi vì chỗ đó xác thực khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Thực lực của người mặc áo đen thực sự mạnh đến mức mình cũng không đối phó được.
Nếu trên đảo không có bí mật, người mặc áo đen không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi đó.
Căn cứ vào nguyên nhân này, đúng là nên đi nhìn xem, không chừng có thể dụ ra được ít chuyện từ miệng ông nội cô ta.
"Được rồi, tôi đi với cô một chuyến."
Lâm Dật đồng ý, sau đó nói với Ngô Phi Dược.
"Anh Phi Dược, anh về sảnh khách sạn chờ em một lát. Lát nữa em sẽ trở về."
Ngô Phi Dược cẩn thận nhìn Lý Gia Ny:
"Vậy cậu cẩn thận."
"Không có chuyện gì, em có chừng mực."
Nói xong với Ngô Phi Dược, Lâm Dật lên xe cùng Lý Gia Ny.
Người phụ nữ hôm qua hắn gặp đang ngồi ở ghế phụ lái. Sau khi hắn lên xe, cô ta nhìn hắn qua kính chiếu hậu, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Xe chạy đi khoảng nửa giờ, đến vùng nội thành cũ của Yến Kinh.
Nơi này dường như là một thành phố bị lãng quên, còn giữ lại truyền thống sinh hoạt từ mười mấy năm trước, tràn ngập mùi khói lửa nhân gian.
Lý Gia Ny dừng, nhóm ba người đi vào một căn tứ hợp viện.
Ngay lúc ba người vừa đi vào, trong một chiếc xe van phía trước căn tứ hợp viện bỗng có hai người đàn ông hoạt động.
"Có người đến Lý gia. Dường như là tên kia."
"Chúng ta theo dõi trước, chờ hắn đi ra lại theo sau."
"Được."
Ba người Lâm Dật cũng không chú ý tới người trong xe bên kia, thoải mái đi vào tứ hợp viện.
Trong sân bày biện mười mấy chậu hoa to to nhỏ nhỏ, nhưng đa phần đều đã khô héo.
Trong một căn phòng nhỏ, có một chiếc bếp lò đang đun nước nóng. Hơi nước trắng bốc nghi ngút, làm cho căn tứ hợp viện này thêm chút sinh khí.
"Ông nội tôi ở bên trong, anh đi vào thôi." Lý Gia Ny nói.
"Hơn nữa, anh yên tâm. Người trong nhà tôi đều không có ở đây. Chỉ có ông nội và lái xe của ông ở đây, anh không cần câu nệ.
"Tôi biết."
Lâm Dật gật gù, đẩy cửa đi vào.
Đồ gia dụng trong phòng đều rất cũ kỹ, nhưng chiếc nào chiếc nấy đều rất có giá trị, thậm chí đạt cấp bậc đồ cổ văn vật.
Ngoài ra, trong phòng có hai người, một già một trẻ.
Một người tóc bạc trắng, tay chống gậy, ngồi trước bàn trà, tay nâng chén thưởng thức.
Người khác tuổi hơn ba mươi, đang đứng cạnh ông già, biểu hiện không câu nệ, còn vừa nói vừa cười, giống như bạn vong niên.
Ông lão tên là Lý Học Dũng, là ông nội của Lý Gia Ny.
Người đứng cạnh ông là Phó Hải Thắng, là tài xé của Lý Học Dũng, nhiều năm nay phụng dưỡng cạnh ông.
"Cậu là tiên sinh Lâm Dật?"
Thấy Lâm Dật tiến vào, Lý Học Dũng được Phó Hải Thắng đỡ đứng dậy.
"Mời Lâm tiên sinh ngồi, đợi đã lâu."
Lâm Dật gật gù, ngồi cạnh bàn trà.
"Mạo muội quấy rối, kính xin Lâm tiên sinh không lấy làm phiền lòng. Tôi chỉ muốn hỏi thăm chút chuyện, không có ác ý gì." Lý Học Dũng hiền hòa nói.
"Ừm, con người tôi không thích quanh co lòng vòng, có chuyện cứ nói thẳng là được."
Lý Học Dũng cầm ấm trà tử sa lên, rót cho Lâm Dật.
"Bên ngoài hơi lạnh, Lâm tiên sinh uống ngụm trà trước, làm ấm thân thể."
Giơ tay không đánh người mặt cười, đã đến đây rồi, cũng không nóng lòng một chốc một lát.
Lâm Dật cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trước không nói trà này như thế nào, chỉ cái ấm trà này đã đáng giá không ít tiền.
"Đây là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn hả? Mùi vị rất khá."
"Ai ai, Lâm tiên sinh còn nhỏ tuổi mà có thể nói ra lai lịch của trà này, thật là giỏi."
"Tuy nhỏ tuổi chút, nhưng cái gì nên hiểu đều hiểu. Một chén trà thôi, không làm khó được tôi."
Lý Học Dũng cười ngẩng đầu. Ông ta ngửi được một mùi vị khác biệt từ Lâm Dật.
Lý Học Dũng lại rót đầy chén cho Lâm Dật, cười ha hả nói:
"Nói vậy Lâm tiên sinh cũng đoán được ý đồ mà tôi mời cậu tới đây. Chủ yếu là tôi muốn hỏi chút chuyện trên đảo Cửu Xuyên."
Lâm Dật lặng lẽ gật đầu, chậm rãi nói:
"Các vị vẫn bám theo chuyện trên đảo Cửu Xuyên không tha, nghĩ rằng chắc sẽ hiểu rõ tình huống nơi đó hơn tôi. Nếu có thể, tôi hi vọng chúng ta có thể công bằng tán gẫu về chuyện này."
Lý Học Dũng đánh giá Lâm Dật.
"Ý của Lâm tiên sinh là?"
"Nói chuyện mà ông biết cho tôi, sau đó tôi cũng sẽ nói lại chuyện mà tôi gặp phải trên đảo cho ông. Chúng ta trao đổi đồng giá."
Đây là nguyên nhân chính khiến Lâm Dật đồng ý tới đây.
Bởi vì hắn đã kết luận, chuyện trên đảo Cửu Xuyên không hề tầm thường, nhất định có bí mật không muốn người biết.
Nếu hắn có thể nhân cơ hội này làm rõ những vấn đề không biết này, vậy thì cũng tốt.
Lý Học Dũng mỉm cười:
"Vậy cũng công bằng. Lâm tiên sinh nói trước về tình huống trên đảo trước đi."
"Nghe ý của ông, sao có ý muốn há mồm chờ sung rụng?" Lâm Dật bật cười.
"Tuy rằng tôi trẻ tuổi hơn ông nhiều, nhưng trò lừa gạt kiểu này đừng chơi trước mặt tôi. Hôm nay là ông tìm tới tôi, dù sao cũng lấy ra chút thành ý chứ. Ông nói đúng không?"
"Lâm tiên sinh cảm thấy tôi không đủ thành ý?"
"Đúng." Lâm Dật không e ngại, nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi còn chuyện khác, cho nên thời gian của ông không có nhiều, phải tranh thủ."
Sắc mặt Phó Hải Thắng lạnh lùng, nhưng không có lệnh của Lý Học Dũng nên chỉ đứng yên tại chỗ.
Có điều, trong lòng anh ta đã tràn ngập phòng bị đối với Lâm Dật."
"Người trẻ tuổi có bốc đồng là chuyện tốt, nhưng cũng phải xem đối phương là ai. Tại thời điểm thích hợp, tránh khỏi mũi nhọn để đưa ra quyết định chính xác mới là hành vi nên có của người thông minh."
------
Dịch: MBMH Translate