Lâm Dật thưởng thức chén trà trong tay, nhìn Lý Học Dũng nói:
"Nếu ông không biết tôi là ai, vậy hãy đi ra ngoài hỏi thăm xem. Cậy già lên mặt ở đây thật vô vị."
Nói xong, Lâm Dật mỉm cười, đặt chén trà xuống, đứng dậy định rời đi.
"Đứng lại!"
Lâm Dật vừa đi một bước đã bị Phó Hải Thắng gọi lại:
"Lý lão còn chưa cho ngươi đi."
Lâm Dật quay đầu nhìn Phó Hải Thắng:
"Ngươi tốt nhất đừng kích động, bằng không ta dễ đập chết ngươi."
Nói xong, Lâm Dật nhìn xuống Lý Học Dũng.
"Tuy tôi không biết trên đảo Cửu Xuyên rốt cuộc có chuyện gì, nhưng tôi biết ở đó chắc chắn không bình thường. Có điều, tôi có việc phải nói cho các người. Với quy mô của Lý gia các người, bất luận trên đảo có món đồ gì, các người cũng không có tư cách chia sẻ. Từ bỏ đi, an tâm hưởng thụ tuổi già cũng rất tốt."
"Ngươi!"
"Được rồi, để hắn đi thôi." Lý Học Dũng nói.
Nhìn Lâm Dật rời đi, Phó Hải Thắng không cam lòng.
"Lý lão, sao ông lại để hắn đi? Chắc chắn hắn đã phát hiện thứ gì."
"Không có khả năng lắm."
Lý Học Dũng nói:
"Hắn sẽ không chạm tới đồ vật hạch tâm thật sự, bằng không đã không tới đây."
"Vậy cũng có thể giữ hắn lại để hỏi cho rõ."
"Cậu không nhất định giữ lại hắn được." Lý Học Dũng nói.
"Cậu cũng biết tình huống trên đảo rồi. Trình độ của hắn còn mạnh hơn Gia Ny vài cấp độ, lại trong khoảng hai mươi ngày đã thành công lên đỉnh, thực lực chắc chắn không kém. Các người mà xuống tay, ta sợ cậu sẽ bị thiệt thòi."
Phó Hải Thắng không nói nữa. Lý lão đã nói vậy, tất nhiên anh ta nói cái gì cũng vô dụng.
Ra khỏi phòng, Lý Gia Mộng chăm chú nhìn Lâm Dật.
Một lúc đã đàm phán xong, chắc là không bàn luận được cái gì.
Ngược lại, Lý Gia Ny vì có liên quan nên đuổi theo bước chân Lâm Dật.
"Thế nào, anh nói gì với ông nội tôi?"
"Không có gì. Tôi thấy ông nội cô gần đây nóng trong người, đề cử cho ông ta hai cô nàng để giải tỏa đi."
Lý Gia Ny: ...
"Được rồi, đừng tiễn. Tốt xấu gì các cô cũng là người một nhà, qua lại gần với tôi không tốt đâu."
Lý Gia Ny gật gù, dừng bước, nhìn Lâm Dật rời đi.
Mười mấy phút sau, Lâm Dật gọi xe, chuẩn bị về khách sạn hội hợp với Ngô Phi Dược.
Nhưng xe mới đi được một nữa, hắn chợt thấy có chiếc xe van theo sau mình.
Lâm Dật quan sát mấy phút, xác định không phải là ảo giác của mình.
"Bác tài, không đi Bàn Cổ nữa." Lâm Dật nói với lái xe: "Bác chọn chỗ không có ai, lái tới đó."
"Hả?"
Lái xe sợ hết hồn, vẻ mặt như đưa đám nói:
"Anh bạn à, đừng vậy chứ! Tôi chỉ lái xe thuê thôi, thật sự chẳng có bao nhiêu tiền. Anh muốn cướp cũng đừng cướp của tôi."
"Bác tài hiểu lầm. Đằng sau có người theo dõi tôi, tôi cần tìm chỗ không người tâm sự với họ một phen."
"Thật hay giả vậy? Tôi lái xe thuê bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên mới đụng chuyện như vậy. Các cậu quay phim ngắn đùa chơi tôi đúng không?"
"Làm gì thì bác cũng đừng quan tâm. Tôi cho bác hai trăm tệ, bác chỡ tôi tới chỗ không người là được."
Thấy tiền, bác tài cũng không còn lo lắng nhiều.
Vì cướp không nói chuyện trả tiền trước.
Lái đi hơn một giờ, bác tài đã lái xe tới vị trí gần Lục Hoàng, chỉ một công trường lớn nói:
"Ông chủ tòa nhà này không có tiền thi công nên đã thành nhà hoang, bình thường không có ai tới. Tôi cảm thấy ở đây rất tốt."
"Được, vậy mà bác tài còn biết chỗ này?"
"Này à, thành phố Yến Kinh lớn như vậy, lại không có chuyện gì mà lái xe bọn tôi không biết."
"Trâu bò!"
Lâm Dật cười ha hả xuống xe, sau đó chờ chiếc xe van đằng sau tiến tới.
Cuối cùng Lâm Dật phát hiện, không chỉ có một chiếc xe van tới, còn có một chiếc Mercedes series S và một chiếc BMW thế hệ bảy.
Mười mấy người lục tục đi xuống.
Trong đó có hai người mà Lâm Dật phát hiện có quen mặt.
Chính là Ngụy Kim Lôi và Tùy Nghiễm Đức trên đảo lúc trước.
Nhưng lúc này, Ngụy Kim Lôi và Tùy Nghiễm Đức không phải người đứng đầu trong đám người này.
Bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen.
Vóc dáng của người này còn rắn rỏi hơn hai người kia, khí chất cũng mạnh hơn.
"Tôi vừa từ Lý gia ra, chắc hẳn các người đã đi theo." Lâm Dật thản nhiên nói.
"Lâm tiên sinh quả nhiên không tầm thường, nhanh chóng phát hiện chúng tôi như vậy." Người mặc tây trang màu đen cười cợt: "Trước tiên xin tự giới thiệu bản thân. Tôi tên Ngụy Kiêu Kỵ, đến từ Ngụy gia tại Yến Kinh, muốn hẹn Lâm tiên sinh đi Ngụy gia tụ tập."
"Sói đến nhà gà chúc Tết, chẳng có gì tốt." Lâm Dật nói.
"Tôi chỉ tùy tiện đến Yến Kinh đi dạo, các người đừng nhớ thương tôi. Hai người kia biết trình độ của tôi, mấy người đừng đùa nghịch, không vui đâu."
"Lâm tiên sinh, tôi tới với thành ý, hi vọng ngài có thể cho tôi cơ hội."
"Mang được mấy lạng thành ý?" Lâm Dật mỉa.
"Lý Học Dũng tốt xấu gì cũng mời tôi được một chén trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn. Các người chỉ biết la ó, không những không mời được cái gì mà còn làm tôi phải trả 200 tệ tiền xe. Mẹ nó thành ý ở đâu ra?"
"Ặc…"
Câu trả lời không theo bài bản nào khiến Ngụy Kiêu Kỵ lặng người một hồi, nhất thời không biết trả lời ra sao.
"Tôi đoán, trình độ Ngụy gia các người cũng gần như Lý gia. Bọn họ còn không giữ được tôi, các người càng không có tư cách." Lâm Dật nói.
"Việc ngày hôm nay chấm dứt ở đây."
Lâm Dật không vòng vo, đi lướt qua Ngụy Kiêu Kỵ. Người kia bình tĩnh nói:
"Lâm tiên sinh, lần này tôi thực sự mang thành ý đến đây. Nếu anh không thể đi theo tôi, tôi thật sự chỉ có thể ra tay. Hi vọng ngài bỏ quá cho."
Vừa dứt lời, đám Ngụy Kim Lôi và Tùy Nghiễm Đức đã vây một vòng quanh Lâm Dật.
"Hai các ngươi đúng là liền sẹo quên đau. Quên mất lúc ở trên đảo bị ta đạp cho một phát sao?"
"Không có cách nào." Ngụy Kim Lôi nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là mang anh về. Hi vọng anh có thể phối hợp."
"Nếu tôi không phối hợp thì sao? Các người còn muốn đánh nhau?"
"Tôi biết mình không phải đối thủ của anh." Ngụy Kim Lôi: "Cho nên tôi gọi đại ca tới. Tôi hi vọng anh không nên làm loạn, không tốt cho anh."
Lâm Dật quay đầu lại nhìn Ngụy Kiêu Kỵ:
"Là gã?"
"Không phải."
Lúc này, Ngụy Kiêu Kỵ xoay người:
"Lâm tiên sinh, tôi không muốn đánh nhau, cho nên mời anh đi theo chúng tôi."
"Đi cái lông ấy."
"Vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Ngụy Kiêu Kỵ vươn tay tới, chính xác nắm lấy cánh tay Lâm Dật.
Nhưng bất kể gã dùng sức cỡ nào, Lâm Dật cũng không di động một chút!
Ngụy Kiêu Kỵ hoảng hốt. Hạ bàn Lâm Dật ổn định đến độ khiến gã hoảng sợ.
"Ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?" Lâm Dật hỏi.
"Dường như còn thiếu một chút."
Nói xong, Lâm Dật lật tay khóa lại cánh tay Ngụy Kiêu Kỵ, tung cước đá bay gã đi.
"Sắp Tết rồi, để lại cái tay của ngươi qua năm. Trở về nói với người quản sự trong nhà ngươi, nước ở đây rất sâu, đừng dính bừa vào."
------
Dịch: MBMH Translate