Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 967 - Chương 965. Cao Thủ So Chiêu, So Là So Tâm Thái

Chương 965. Cao Thủ So Chiêu, So Là So Tâm Thái
Chương 965. Cao Thủ So Chiêu, So Là So Tâm Thái

"Đại ca!"

Thấy Ngụy Kiêu Kỵ bị Lâm Dật đá bay, đám Ngụy Kim Lôi vội vàng xông tới, đỡ gã dậy.

Trong mắt họ đầy vẻ e ngại Lâm Dật.

"Xe này rất tốt, chìa khóa xe ở chỗ ai?" Lâm Dật chỉ về phía chiếc BMW series 7 nói.

"Ở, ở chỗ tôi…" Tuy Nghiễm Đức run rẩy nói.

"Cho tôi mượn."

"Anh muốn cướp?"

"Có ý kiến?" Lâm Dật nói: "Nếu anh không đưa cho tôi, tôi sẽ lỡ tay đập chết anh đấy."

"Đừng đừng đừng, tôi đưa cho anh là được."

Tùy Nghiễm Đức loạt xoạt lấy chìa khóa xe ném tới.

Lâm Dật lên xe, lái về phía khách sạn Bàn Cổ.

Hắn muốn cướp xe bọn họ vì có thể tùy tiện vượt đèn đỏ, tiết kiệm được nhiều thời gian.

Lúc đi trên đường, Lâm Dật rơi vào trầm mặc.

Yến Kinh này đúng là tàng long ngọa hổ.

Trong một ngày mà mình đã bị hai nhà nhìn chằm chằm.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Trung Hải.

Lâm Dật thậm chí nghĩ, người áo đen mà mình gặp phải trên đỉnh núi rất có thể là người Yến Kinh.

Nhưng chuyện này còn chờ khảo chứng.

Nước Yến Kinh quá sâu, hắn có tư cách tranh giành hay không cũng là vấn đề.

Reng reng reng...

Trong lúc Lâm Dật suy nghĩ, điện thoại trong túi vang lên.

Vốn tưởng Ngô Phi Dược gọi tới, không ngờ là Trầm Thục Nghi.

"Dì Thẩm, có phải biết là cháu đến Yến Kinh nên muốn mời cháu ăn cơm không?" Lâm Dật cười ha ha nói.

"Đúng là có ý nghĩ này. Rảnh thì qua đây, dì Thẩm thể hiện tài năng cho cháu xem."

"Có rảnh thì qua" là câu nói tưởng phổ thông, nhưng trong ngữ cảnh này lại có hàm nghĩa khác.

Lâm Dật không ngốc, tất nhiên cũng nghe ra.

"Cháu thực sự muốn tới giải thèm đây, nhưng nghĩ dì Thẩm tự mình xuống bếp lại cảm thấy mình không đủ quan trọng. Nếu không hôm nay để cháu làm chủ, chúng ta ra ngoài ăn?"

"Cũng Tết rồi, ra ngoài ăn cũng không thú vị. Nếu cháu bận bịu thì thôi, chờ sau này có thời gian, dì lại xuống bếp nấu cơm cho cháu."

Bất kể xuất phát từ góc độ Lâm Dật hay Trầm Thục Nghi, bữa cơm này đều không thể ăn.

Chuyện giữa hắn và Lương Nhược Hư vẫn chưa thể đưa ra ngoài sáng.

Nếu gióng trống khua chiêng để người nhà cô ấy nhìn thấy, đợi sau này gặp phải sự cố, có khả năng cô ấy sẽ thành trò cười.

Mà Trầm Thục Nghi tất nhiên cũng biết về tình huống của Lâm Dật.

Trước khi Lâm Dật xử lý tốt vấn đề cá nhân, bà không thể để Lâm Dật tới nhà.

Bà chỉ muốn làm dáng trước mặt con gái mình một cái, thể hiện thái độ làm mẹ. Nhưng nếu Lâm Dật không thế, vậy thì không liên quan đến bà.

"Vậy thì cám ơn dì Thẩm."

"Cháu hẳn còn chưa đi?" Trầm Thục Nghi xoay chuyển đề tài hỏi.

"Vẫn chưa."

"Vừa vặn, cháu đã đến rồi, nhân dịp này để dì giới thiệu mấy người bạn cho cháu biết. Có thời gian không?"

Lời mời này thuộc phạm vi công việc.

Đối với Trầm Thục Nghi, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Bà rất bằng lòng tiếp đón Lâm Dật.

"Việc này thì thôi. Cháu cũng không muốn hợp tác với người khác. Nếu có chuyện gì, cháu sẽ trực tiếp tìm dì Trầm." Lâm Dật cười trả lời.

"Cháu không tin ở cả cái Trung Quốc này còn có người lợi hại hơn dì Trầm, cho nên có gặp người khác hay không cũng không đáng kể."

"Thằng bé này, miệng ngọt như bôi mật." Trầm Thục Nghi đáp.

"Cháu muốn mạnh mẽ kéo dì lên thuyền, sau đó chống lại rủi ro tư bản hả?"

"Ai… dì Thẩm đừng nói vậy. Chúng ta đều là người một nhà, có tiền không nên để người ngoài kiếm lời. Dì nói có phải không?"

"Cháu cũng đừng lừa gạt dì. Với chút tâm tư của cháu, dì còn chẳng biết hay sao?" Trầm Thục Nghi cười khẽ nói.

"Cháu không muốn đến, dì không ép cháu. Nhưng sang năm sau, ở bên này có một hội nghị chất bán dẫn, rất quan trọng. Đến lúc đó, cháu tới tham gia một phen, nghe quy hoạch vĩ mô của bên trên, có lợi ích rất lớn đối với phát triển xí nghiệp của cháu."

"Biết rồi, cảm ơn dì Trầm."

"Vậy cháu bận việc trước đi, dì không quấy rầy nữa."

"Vâng, chờ lần sau có thời gian, cháu nhất định đến thăm nhà."

"Đừng nói miệng vậy, lần sau đến đây nhớ chủ động chút."

"Được rồi."

Ngắt cuộc gọi, Lâm Dật thở một hơi thật dài.

Gọi điện thoại với bà thực sự là mệt rũ người, đầu óc làm sao nhiều chất xám vậy, quá thông minh đi.

Trên thực tế, Lâm Dật có nghĩ tới việc mua chút đồ tới nhà Lương Nhược Hư một chuyến.

Nhưng người hắn muốn gặp chỉ có Lương Nhược Hư và Trầm Thục Nghi. Hắn không hề có hứng thú gì với người nhà họ Lương, đơn giản là gác lại việc này.

Hơn nữa, với quan hệ lén lút giữa hắn và dì Thẩm, Lâm Dật cảm thấy cũng không cần thiết làm chuyện hỏng não như thế. Thành thực một chút vẫn tốt hơn.

Lâm Dật nhanh chóng lái xe tới khách sạn Bàn Cổ, hội hợp với Ngô Phi Dược, đi sân bay Yến Kinh.

Khi thấy máy bay tư nhân của Lâm Dật, Ngô Phi Dược thầm hoảng sợ.

Tên nhóc này rốt cuộc làm gì mà nhiều tiền như vậy? Ngay cả máy bay tư nhân cũng có?

Gần hai giờ sau, hai người xuống máy bay. Lâm Dật lên xe, lái về phía cô nhi viện.

"Anh gồng người làm gì, dường như rất sốt sắng?" Lâm Dật hỏi Ngô Phi Dược.

"Anh nào còn mặt mũi mà về." Ngô Phi Dược thở dài: "Làm cho bà ấy lo lắng nhiều như vậy, trong lòng anh hổ thẹn."

"Thực ra mẹ cũng không trách chuyện trước kia của anh. Dù sao cũng không phải tại anh." Lâm Dật nói.

"Đấy là anh nghĩ quá phức tạp. Sau đó mẹ đi thăm anh, anh cũng không ra. Thực ra không cần phải như vậy."

"Vừa là vì lòng anh hổ thẹn, lại vì đám người ở Quảng Châu kia có quyền thế. Anh sợ vì chuyện của anh mà liên lụy đến cô nhi viện chúng ta." Ngô Phi Dược nói.

"Anh ở trong đó tròn năm năm, đến bây giờ bọn họ còn chưa muốn buông tha cho anh."

Vẻ mặt Lâm Dật bỗng lạnh xuống:

"Em nhớ anh đã nói, họ đã đến tìm anh lúc anh ra tù, đúng không?"

"Ừ." Ngô Phi Dược cười khổ: "May mà chạy nhanh, bằng không đã bị họ đánh gãy chân.

Lâm Dật gật gù không lên tiếng. Việc này đúng là vẫn phải xử lý một chút, bằng không dễ để lại họa.

Rất nhanh, xe lái đến cửa cô nhi viện. Hai người xách đồ xuống xe.

Ngô Phi Dược đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn, tâm tình phức tạp.

"Đi thôi, đều đã về rồi, cũng không thể đứng mãi ở đây."

"Đi, đi thôi."

Ngô Phi Dược theo Lâm Dật đi vào cô nhi viện.

Bọn nhỏ đang chơi trong sân thấy Lâm Dật và Ngô Phi Dược đi vào, chúng lập tức chạy lên đón.

Nhưng lúc chúng thấy Ngô Phi Dược, vẻ mặt sốt sắng, thậm chí sợ sệt.

Đám trẻ con này hầu như đều mới tới, không có ấn tượng gì với Ngô Phi Dược. Cho dù có đứa có ấn tượng, qua năm năm cũng quên gần hết rồi.

"Đi sang bên chơi đi."

Lâm Dật hù dọa bọn trẻ một câu rồi dẫn Ngô Phi Dược đi lên tầng ba, sau đó cao giọng gọi:

"Mẹ, mẹ xem ai về nè!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 965.
Bình Luận (0)
Comment