Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 968 - Chương 966. Không Nhà Hơn Có Nhà

Chương 966. Không Nhà Hơn Có Nhà
Chương 966. Không Nhà Hơn Có Nhà

Nghe giọng Lâm Dật, Vương Thúy Bình đi ra từ phòng bếp.

Vừa ra đến cửa, bà lập tức sửng sốt, nửa ngày không nói ra được lời.

Cùng lúc đó, Quách Ngưng Nguyệt, Trần Hiên Vũ cũng từ phòng khác chạy sang, cũng lặng người tại chỗ.

"Mẹ." Ngô Phi Dược hít thở nặng nề gọi.

Nước mắt Vương Thúy Bình chảy xuống.

Bà đi lên ôm lấy Ngô Phi Dược.

"Cái thằng bé đáng chết này, cuối cùng cũng về rồi."

"Mẹ..."

Không giống lần đầu tiên, lần này, Ngô Phi Dược nghẹn ngào.

"Anh…"

Quách Ngưng Nguyệt, Trịnh Nhã Văn, Ôn Uyển Đình cũng tiến lên, ôm Ngô Phi Dược khóc.

Lâm Dật trở nên đau đầu:

"Mẹ, mọi người đang làm gì thế? Lát nữa là Tết rồi, làm sao giống như đi thăm mộ?"

"Nói nhăng gì đó, có tin mẹ đá mày không?"

Lâm Dật cười ha ha:

"Nhanh đi làm cơm thôi, bọn con còn chưa ăn đâu."

"Chờ đó, mẹ đi làm cơm cho con."

Bữa tối rõ ràng vui vẻ hơn nhiều.

Việc Ngô Phi Dược trở về đối với cô nhi viện cũng gần giống như Tết đến, tất nhiên đề tài cũng quay xung quanh anh ta.

Trong bữa ăn, mọi người còn uống khá nhiều rượu.

Lâm Dật rót cho mấy cô gái nửa chén rượu trắng khiến họ sặc ra cả nước mắt.

Ăn uống gần xong, Trần Hiên Vũ và Ôn Uyển Đình đều say mệt, đi về ngủ sớm.

Trừ Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc cũng chỉ còn Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt.

Quách Ngưng Nguyệt khóc từ đầu đến giờ.

Năm xưa nếu không phải vì cô, đại ca đã không xảy ra chuyện như vậy.

Là mình đã hủy đại ca.

Phá hủy năm năm tốt nhất trong cuộc đời anh ta.

Nhưng trong bữa cơm, Ngô Phi Dược không nói nhiều về mấy năm sinh hoạt trong nhà tù.

Đề tài đa phần đều dừng ở mấy tháng sinh hoạt sau khi ra tù.

Nghe đến quá khứ mấy tháng đó, Vương Thúy Bình không ngừng lau nước mắt.

Bà có thể chấp nhận việc Triệu Toàn Phúc ra ngoài làm cu li kiếm tiền, nhưng không thể chấp nhận con trai mình phải như vậy.

Ngoài ra còn về quy hoạch tương lai, Vương Thúy Bình hỏi rất nhiều.

Bà hy vọng Ngô Phi Dược có thể ở lại Quảng Châu.

Dù sao nhà cũng ở đây, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể phối hợp.

Hơn nữa, nhiều năm qua, anh ta đã phải chịu khổ nhiều ở bên ngoài, từ giờ về sau phải giữ lại bên cạnh bà.

Về chuyện tương lai, Ngô Phi Dược cũng không có dự định cụ thể.

Nhưng suy nghĩ của anh ta cũng rất đơn giản.

Không phải Yến Kinh thì là Quảng Châu, dù sao cũng là nơi mà anh ta từng trải, đều quen thuộc.

Chỉ là, hiện giờ anh ta vẫn chưa quy hoạch rõ ràng, cho nên còn chưa quyết định ở nơi nào.

Hơn mười một giờ khuya, Vương Thúy Bình dọn dẹp chỗ ở cho Lâm Dật và Ngô Phi Dược xong mới về nghỉ.

Nhưng hai người còn uống thêm một lúc, tới mười hai giờ đêm mới kết thúc.

Lâm Dật mới vừa nằm dài trên giường, bất ngờ nghe thấy âm thanh hệ thống vang trong đầu:

[Có mở ra nghề nghiệp mới hay không? (Có / Không)]

[Nghề nghiệp trải nghiệm: Cảnh sát.]

[Độ hoàn thành nghề nghiệp: 0%]

[Xin mời ký chủ nhận gói quà lớn nghề nghiệp: 10 triệu nhân dân tệ, điều tra hình sự (Cấp Đại sư).]

Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Dật cảm giác nghề nghiệp này rất thú vị.

Nhưng nghề nông dân này còn chưa làm xong, nghề nghiệp mới đã tới.

Thật bận rộn.

Lâm Dật không để ý quá nhiều về chuyện nghề nghiệp mới.

Cho dù ngươi là hệ thống, ngươi cũng phải đi theo nhịp điệu của lão tử đây.

Hai ngày sau, Lâm Dật sinh hoạt giống này thường, không có gì đặc biệt.

Ngô Phi Dược trở về giống như một giọt nước rơi vào biển rộng, không nhấc lên bao sóng gió.

Đám con nít rất nhanh đã tiếp nhận vị đại ca mới tới này. Cho chúng chút đồ ăn vặt, lập tức thành công quyết định.

Mặc dù đã rời đi nhiều năm, nhưng trong mắt Lâm Dật, Quách Ngưng Nguyệt… Ngô Phi Dược vẫn là người anh cả tốt tính kia.

Ngoài ra chính là tán gẫu với Kỷ Khuynh Nhan.

Mỗi ngày ở cùng nhau không cảm thấy thế nào. Thời gian dài không gặp lại như vậy, quả thật nhớ nhung.

Thời gian còn lại, Lâm Dật đối phó với Lương Nhược Hư, Lý Sở Hàm và Vương Oánh.

Thậm chí hắn còn trống ra hai giờ để chơi với đám Quách Ngưng Nguyệt.

Ở phương diện quản lý thời gian, có thể nói Lâm Dật đã làm tới cực hạn.

Buổi tối một ngày trước Tết, Vương Thúy Bình cất hết các đồ sắc như dao kéo, chỉ để lại dụng cụ chuẩn bị nhà bếp, để tránh có người bị thương.

Không thì năm sau sẽ không may.

Ngoài ra, năm mới tới cũng phải đổi quần áo. Bà đã sớm mua xong, chuẩn bị ngày Tết sẽ mặc.

Cái gọi là hương vị của năm mới chính là ẩn giấu trong cuộc sống bận bịu này.

Ngày Tết đến, các nhà xung quanh đều treo đèn lồng đỏ.

Hơn nữa, bởi vì là ngoại thành, từ sáng sớm đã có người lục tục đốt pháo. Mùi vị năm mới đầy tràn.

Nếu ở Trung Hải, chắc chắn Lâm Dật không thể trải nghiệm thú vui như thế này.

Thời điểm hắn gọi video với Kỷ Khuynh Nhan, cô ấy còn liên tục tỏ vẻ ước ao.

Bởi vì nội thành Trung Hải không cho đốt pháo.

Nhiệm vụ của Lâm Dật chính là dẫn theo đám trẻ con đi chơi, xem chúng nó đốt pháo.

Theo Vương Thúy Bình nói, pháo đều do Lâm Dật mua, tất nhiên Lâm Dật chịu trách nhiệm.

Chơi với đám trẻ con một hồi, Lâm Dật giao nhiệm vụ gian khổ này cho Quách Ngưng Nguyệt, mình tới nhà bếp hỗ trợ.

Mười mấy món ăn, một người Vương Thúy Bình bận bịu không thở nổi.

Buổi trưa, sáu cái bàn được bày ra, ngồi theo tuổi từ thấp đến cao, quây xung quanh.

Có hai đứa bé còn chưa tới hai tuần tuổi do Vương Thúy Bình và Quách Ngưng Nguyệt chăm sóc.

Trong lúc ăn cơm, một đứa bé còn đái lên người Quách Ngưng Nguyệt, khiến cô tan vỡ.

"Quần áo Chanel của tôi! Anh, anh phải bồi thường cho em một bộ!"

"Hử, hả? Không phải anh đái ra, anh bồi thường em cái gì?"

"Vậy em đi tìm chị dâu đòi."

Lâm Dật: ...

Hà Viện Viện phụ thể sao?

Cơm nước buổi trưa xong là giai đoạn lì xì theo truyền thống.

Nhưng với thằng bé to xác như Lâm Dật, một cái cũng không có.

Đã lên đại học như đám Trần Hiên Vũ cũng không có.

Có điều, tiền lì xì đều khá ít. Đứa nhỏ đã lên cấp ba được cho năm mươi đồng, học cấp hai được ba mươi đồng, học tiểu học được cho mười đồng.

Còn về những đứa còn đi nhà trẻ, mỗi đứa được phát hai túi kẹo là lừa dối qua ải.

Trong thế giới quan của Vương Thúy Bình, trẻ con lớn như chúng nó, bất kể cho chúng bao nhiêu tiền đều có thể tiêu hết trong thời gian ngắn.

Cho nên đơn giản là phát cho chút tiền lì xì là được. Tết mà, vẫn phải ứng cảnh.

Nhưng về phương diện ăn uống, bà vẫn rất sảng khoái, thịt thà đầy bàn. Gia đình bình thường cũng chưa chắc đã có điều kiện tốt bằng cô nhi viện.

Giai đoạn nghe ngóng tiền lì xì đã kết thúc, Lâm Dật đứng dậy ra ngoài.

"Tiểu Dật, con đi làm gì?"

"Ra ngoài gặp mấy người bạn làm ăn." Lâm Dật nói: "Có thể tối nay mới về. Lúc ăn sủi cảo không cần chờ con."

"Đầu năm mới sao còn nói chuyện làm ăn?" Vương Thúy Bình có phần oán giận. Ngày đoàn viên như vậy, không thể nói chuyện công việc.

"Bọn họ cũng là người Quảng Châu, con qua chơi mạt chược, thuận tiện nói chút chuyện làm ăn thôi."

"Vậy được, đi thôi."

Nói chuyện Tết đến chơi mạt chược, Vương Thúy Bình không nói gì nữa. Đây mới là tiết mục giải trí nên có khi Tết đến.

Ra khỏi cô nhi viện, Lâm Dật xách đồ, bắt xe tới sân bay.

"Bác tài, nhanh một chút, đi sân bay." Lâm Dật nói.

"Không được à, cậu đừng nhìn trên đường không có bao nhiêu xe, nhưng mà giới hạn tốc độ."

"Cho thêm bác hai trăm đồng."

"Ba mươi phút, bảo đảm kịp giờ!"

28 phút sau, Lâm Dật xuống xe ở sân bay, bước lên máy bay tư nhân bay thẳng về Trung Hải.

Hai giờ sau, khi Lâm Dật xuống máy bay đã là năm giờ tối. Hắn bắt xe tới nhà Lý Sở Hàm.

Trong những người này, Lâm Dật không gặp ai.

Chỉ có Lý Sở Hàm.

Người khác đều có nhà, mà cô ấy thì không.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 966.
Bình Luận (0)
Comment