Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 969 - Chương 967. Bị Hà Viện Viện Phụ Thể

Chương 967. Bị Hà Viện Viện Phụ Thể
Chương 967. Bị Hà Viện Viện Phụ Thể

Lâm Dật sờ túi, tìm chìa khóa nhà của Lý Sở Hàm.

Sau chuyện Mitsui One, Lý Sở Hàm đã đổi cánh cửa mới, cho Lâm Dật một chiếc chìa khóa dự phòng. Hắn mở cửa đi thẳng vào nhà.

Nghe thấy có người mở cửa đi vào, Lý Sở Hàm hoang mang hoảng loạn chạy ra khỏi phòng đọc sách.

Khi thấy Lâm Dật, cô ngơ ngác đứng sững tại chỗ.

"Anh, anh làm sao lại đến đây? Không phải ở cùng người nhà sao?"

"Chẳng lẽ em không phải người nhà của anh sao?"

Lý Sở Hàm khẽ cắn môi, đầy vẻ ngượng ngùng.

"Tết đến rồi, trong nhà làm sao không dán câu đối?"

"Chỉ có mình em, nên không làm." Lý Sở Hàm nhỏ giọng nói.

"Buổi trưa ăn gì?"

"Tự em nấu cơm."

Lâm Dật liếc qua phòng sách của Lý Sở Hàm, thấy trong máy tính đang hiện luận văn học thuật.

"Tết đến còn xem luận văn?"

"Em không có việc gì làm, muốn kiếm ít chuyện."

"Quần áo mới cũng không đi mua."

"Em còn quần áo, vả lại cũng không mặc được mấy lần, cho nên…" Lý Sở Hàm nói: "Nhưng nội y có mua mới."

Lâm Dật nở nụ cười, đưa túi trong tay tới:

"Xem có vừa người không."

"Mua, mua cho em sao?"

Lâm Dật gật gù:

"Tết đến rồi, nhất định phải mặc quần áo mới, vậy mới xem như Tết."

"Cảm ơn anh!" Lý Sở Hàm đỏ mắt nói.

"Cô bé ngốc, khóc cái gì." Lâm Dật cười: "Xem kiểu dáng xem, anh tùy tiện mua thôi."

"Không xem, anh mua cái gì, em đều thích."

Lâm Dật đến khiến Lý Sở Hàm cũng thả phóng bản thân.

Hai người không làm gì cả, yên tĩnh ngồi trên ghế xem ti vi.

Tuy tiết mục Tết đều tẻ nhạt, nhưng bởi vì người bên cạnh khác, cho nên tiết mục hay hay dở đều không đáng kể.

Muộn một chút, Lâm Dật và Lý Sở Hàm cùng gói sủi cảo.

Nhưng Lý Sở Hàm thực sự không có tài năng gì ở mặt này, cho nên toàn bộ hành trình đều do Lâm Dật làm. Cô chỉ phụ trách đun sôi nước.

Sau khi luộc sủi cảo, Lý Sở Hàm pha gia vị, sau đó bê ra phòng khách.

Vừa ăn sủi cảo vừa xem chương trình xuân.

Tuy rằng chương trình ti vi đều rất nhạt.

Nhưng đối với người Hoa, đây là một bước không thể thiếu trong năm mới.

Nếu không có, năm tới dường như thiếu chút gì đó.

"Nếm thử xem có ngon không."

"Ừ, ngon lắm."

"Đừng nói cái gì anh làm cũng ngon, cho chút ý kiến khác đi."

"Nhưng ngon thật mà." Lý Sở Hàm nói: "Em cảm thấy đầu bếp của Hoa Yến Lâu kia cũng không làm ngon bằng anh. Dường như cái gì anh cũng biết."

"Em khen anh như thế, anh thật rất muốn nghe."

Lý Sở Hàm cười ngọt ngào, mát rượi, xán lạn.

Mười giờ tối, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay.

"Em ngủ sớm chút. Tết rồi, đừng xem những tài liệu kia. Đã bận rộn suốt cả năm, nên thả bản thân nghỉ ngơi."

"Biết rồi." Lý Sở Hàm nói: "Anh phải đi rồi sao?"

Lâm Dật gật gù:

"Mấy ngày nữa, anh sẽ quay lại."

"Ừ, anh không cần để ý đến em. Lúc nhàn rỗi, đến thăm em một chút là tốt rồi." Lý Sở Hàm nói. "Hoặc là nhắn tin Wechat cho em là được."

"Vậy sao được, anh phải xử sự công bằng."

Nói rồi, Lâm Dật xoa mái tóc dài của Lý Sở Hàm, hôn lên trán cô một cái.

"Về thôi, anh đi đây."

"Em tiễn anh."

"Không cần, ở nhà đi."

"Ừ ừ, biết rồi."

Rời nhà Lý Sở Hàm, mới ra khỏi cửa, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn.

Giống như hắn đoán, Lý Sở Hàm đang nằm nhoài bên bệ cửa sổ nhìn theo mình.

Lâm Dật vung tay, sau đó gọi xe đi tới sân bay.

Lúc hắn trở về cô nhi viện đã là hơn hai giờ sáng.

Quách Ngưng Nguyệt đã ngủ, còn bọn Trần Hiên Vũ còn đang nô đùa. Ngô Phi Dược đứng bên vuốt màn hình điện thoại, giống như đang xem tin tức tìm việc.

Lâm Dật xách ấm trà tới:

"Năm hết Tết đến rồi, làm sao còn xem cái này."

"Năm sau tuyển người nhiều lắm, anh xem sớm chút."

Lâm Dật liếc màn hình điện thoại, phát hiện đều là xí nghiệp tại Quảng Châu.

"Quyết định ở lại Quảng Châu à?"

Ngô Phi Dược gật gù:

"Cha mẹ chúng ta ngày càng lớn tuổi, tiểu Nguyệt lại là con gái, sau khi kết hôn mà cứ chạy về nhà mẹ đẻ mãi cũng không được. Anh ở lại đây cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Các em buôn bán ở Trung Hải cũng có thể yên tâm."

Lâm Dật cười rót trà cho Ngô Phi Dược.

Đại ca trong nhà trước sau đều là người quan tâm đến trách nhiệm nhất.

Khi còn bé chăm sóc em trai em gái, khi các em lớn rồi lại bắt đầu che chở cha mẹ.

Tiền không kiếm được nhiêu, nên nát lòng lo lắng.

Có người như vậy chống trước mặt dường như thật tốt đẹp.

"Có công ty nào muốn làm không?"

"Mấy ngày trước em đã cho anh một trăm nghìn đồng, hiện giờ trong túi còn tám mươi nghìn. Anh muốn mua chiếc xe vận tải ra ngoài kéo hàng, thời gian cũng được tự do chút."

"Cũng được, chín giờ đi, năm giờ về, đi làm như vậy cũng vô vị."

Lâm Dật không còn nói chuyện giúp đỡ. Đại ca cũng có con đường mà anh ta phải đi, mà anh ta cũng không hy vọng Lâm Dật nói thêm điều gì.

Vì vậy, trạng thái như bây giờ là rất tốt.

"Anh, mẹ bảo anh và đại ca đi ngủ sớm một chút, bảo ngày mai muốn dẫn các anh đi ra ngoài thăm hỏi." Trần Hiên Vũ truyền lời.

"Được, biết rồi."

Chuyện này đều trong dự tính của Lâm Dật. Hằng năm đều có tiết mục thăm người thân như vậy.

Nói dễ nghe một chút chính là để tăng tiến cảm giác người thân.

Nói khó nghe, đó chính là một đại hội khoe giàu.

Nhưng khoe khoang không phải là bản thân, mà là con cái nhà ai có tiền đồ hơn.

Lâm Dật đã quá quen thuộc, cũng đã chuẩn bị tốt.

Trước kia lúc hắn đi làm ở tập đoàn Triều Dương cũng là tiêu điểm của toàn thôn.

Bây giờ hắn mở công ty, không ai còn có thể được hắn để vào mắt.

"Em đi ngủ. Anh cũng đi ngủ sớm đi." Lâm Dật xoay eo, chào hỏi.

"Anh không đi." Ngô Phi Dược nói.

"Ngày mai mặc đẹp chút, cho ba mẹ nở mày nở mặt."

"Sao không đi?"

"Với cái đức hạnh như anh, không thích hợp tham gia trường hợp kia."

"Việc này em không quản được. Anh phải nói với mẹ. Chắc là bà cũng không đồng ý đâu."

Ngô Phi Dược cười:

"Ngày mai anh nói với bà là được."

Sáng ngày hôm sau, Lâm Dật mơ màng ngủ, chợt cảm giác trong chăn có cảm giác mát mẻ.

Quách Ngưng Nguyệt nhấc chăn của hắn lên.

"Sáng sớm bảnh mắt, em muốn làm cái gì?"

Lâm Dật cảm thấy, Quách Ngưng Nguyệt tuyệt đối bị Hà Viện Viện phụ thể.

Toàn có thói quen không cho người ta ngủ nướng.

"Mẹ nói rồi, bảo anh dậy nhanh lên. Hôm nay phải ra ngoài."

"Nhưng mới sáu giờ thôi, ra ngoài cái gì."

"Mẹ nói đi sớm chút, trên đường còn tốn nửa giờ."

Nói xong, Quách Ngưng Nguyệt xoay vòng tại chỗ:

"Anh, xem chiếc áo khoác Burberry này của em thế nào? Không thể không nói, ánh mắt của chị dâu thật tốt, lại còn đôi ủng này nữa, phối với chiếc áo này cũng rất đẹp."

"Anh thấy là em muốn ra ngoài sớm một chút mới đúng. Như vậy, em mới có thể ăn mặc bộ đồ hàng hiệu ra ngoài."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 967.
Bình Luận (0)
Comment