"Làm sao anh có thể nói như vậy với em gái đáng yêu của anh chứ? Em là cái loại người thích hư vinh sao?"
"Em không phải, thế chẳng lẽ là anh?"
"Em cho là thế."
Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Bằng không, anh tìm chị dâu xinh đẹp như thế cho em làm gì? Chẳng phải là vì thỏa mãn lòng hư vinh của mình."
Lâm Dật: ...
Thật mẹ nó nói đúng!
"Hừ hừ hừ, anh lập tức dậy."
"Mau đứng lên, lập tức ra ngoài rồi, em không đợi được nữa."
Quách Ngưng Nguyệt ra ngoài, Lâm Dật chuẩn bị rời giường.
Chợt hắn nhận được cuộc gọi video trên Wechat của Kỷ Khuynh Nhan.
Kỷ Khuynh Nhan nằm trên giường, không trang điểm, tóc tai lộn xộn, chỉ có đôi mắt to trong suốt.
"Dậy sớm vậy?"
"Mẹ em muốn dẫn em đi thăm họ hàng. Em không muốn đi, nhưng bà không đồng ý."
"Anh cũng thế. Ngưng Nguyệt chạy đến lột chăn của anh."
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi:
"Vậy anh có nhớ em không?"
"Nhớ mà, nhớ đến hơn hai giờ sáng mới ngủ."
"Em cũng nhớ anh." Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc. "Nhưng anh không ở đây, Tết chẳng có chút thú vị nào."
"Mấy ngày nữa anh sẽ về."
"Ừ, chờ sang năm là được rồi, có thể cùng nhau qua Tết." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Tại sao sang năm lại có thể cùng nhau qua Tết?" Lâm Dật cười hỏi.
"Ạch…"
Kỷ Khuynh Nhan dừng lời, giật giật cổ:
"Biết rõ còn cố hỏi. Không để ý đến anh, em phải dậy rồi."
"Ừ, đi thôi."
Luyên thuyên vài câu không có dinh dưỡng xong, Lâm Dật cũng mặc quần áo, rửa mặt.
Lúc đi ăn cơm, Lâm Dật thấy Vương Thúy Bình và Ngô Phi Dược đang nói chuyện đi thăm họ hàng.
Kết quả cuối cùng là Ngô Phi Dược nói thắng.
Lý do là ở lại trông nhà.
Sau khi ăn xong, Vương Thúy Bình, Triệu Toàn Phúc, Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt mặc trang phục xong xuôi, xách quà tặng lên xe. Lâm Dật lái chiếc SUV đã mua trước đó chuẩn bị đi về nông thôn.
Quê nhà Triệu Toàn Phúc ở thôn Thắng Lợi, thị trấn Hoành Đồ của Quảng Châu.
Kinh tế của trấn Hoành Đồ tốt hơn nơi khác mà Lâm Dật từng đi qua rất nhiều.
Thôn Thắng Lợi ở ngay cạnh thị trấn, điều kiện toàn diện cũng rất tốt.
Nhưng cũng chỉ tương đối, không đạt tới mức giàu sang phú quý.
Trong thôn còn có cha và em gái của Triệu Toàn Phúc, còn một người em trai nữa cũng sinh hoạt ở Quảng Châu. Hằng năm, họ đều trở về thôn chúc Tết.
Bởi vì con cái của cô nhi viện rất đông, sau Tết lại không cách nào về quê ăn Tết, cho nên nhà họ Triệu chỉ có thể tập hợp mọi người vào ngày mùng Một đầu năm mới.
"Ba, đại ca con về rồi!"
Người vừa nói khoảng năm mươi tuổi, mái tóc cuộn sóng cùng kiểu với Vương Thúy Bình.
Bà mặc chiếc áo khoác màu đỏ, vẻ khá vui mừng.
Tên người phụ nữ này là Triệu Toàn Lệ, là người con nhỏ nhất trong ba người con của Triệu Giải Phóng.
Theo vai vế, bà là dì của Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt. Khi họ còn bé, bà đối xử với họ rất tốt, lần nào cũng cho tiền mừng tuổi hoặc mua đồ ăn ngon.
Chỉ là, mấy năm gần đây, thu hoạch của nhà họ không tốt, lại thêm con cái vào đại học, tiêu dùng trong nhà lớn, cho nên không mua đồ cho Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt. Thế nhưng, tình cảm lẫn nhau vẫn còn đó.
"Cháu của ta lớn lên thực sự là một nhân tài, càng lớn càng có tinh thần." Triệu Toàn Lệ vỗ vai Lâm Dật nói, đầy vẻ cao hứng.
Lâm Dật cũng thuận thế ôm vai Triệu Toàn Lệ:
"Dì cháu cũng không kém. Nếu dì không nói mình bao nhiêu tuổi, cháu còn tưởng dì mới mười tám."
"Đừng có vô lễ, sao lại nói chuyện với dì con như thế hả?" Vương Thúy Bình nạt.
"Chị xem, cháu của em thật biết nói chuyện. Em thích nghe."
"Dì dì, dì đừng chỉ khen anh ấy." Quách Ngưng Nguyệt xen miệng: "Dì nhìn áo khoác của cháu xem, Burberry, chị dâu cháu mua cho cháu đấy, rất quý."
Lâm Dật im lặng. Cái con bé này, có phải não bị úng nước không?
Dì là người nhà, em khoe khoang cái gì hả?
"Burberry là cái gì? Có đắt hơn chiếc áo thuần nhung hươu của dì không?"
"Không đáng giá bằng áo khoác thuần nhung hươu của dì." Lâm Dật cười ha hả nói.
Sau hắn bảo Quách Ngưng Nguyệt khuân đồ, xem như né qua đề tài này.
"Anh tiểu Dật, chị tiểu Nguyệt."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, trong nhà có cô bé tóc đuôi ngựa đi ra.
Cô bé có khuôn mặt tròn tròn, không cao lắm, trông rất dễ thương.
Cô bé tên Vương Giai Giai, là con gái Triệu Toàn Lệ.
"Mau tới đây khuân đồ."
"Biết rồi mẹ."
Mọi người lần lượt chuyển đồ trên xe xuống.
Nhà gạch nông thôn cơ bản đều có cấu tạo tương đương, không có cái gì bố cục.
Nếu như đi nhiều mấy nhà là có thể nhận ra, nhà gạch ở nông thôn hầu như đều giống nhau.
Trong thôn Hoan Hỉ, căn nhà mà hệ thống cho Lâm Dật cũng gần như vậy.
Trong nhà có mười mấy người.
Trên giường có một ông lão đội mũ màu tím, tóc đã rụng hết, nhưng trông rất có tinh thần, mà trên tay ông còn cầm điếu thuốc.
Tên ông là Triệu Giải Phóng, là cha của Triệu Toàn Phúc. Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt phải gọi là ông.
Ngoài ra, trên ghế salon còn có một nhà ba người.
Ba người lần lượt là em trai Triệu Toàn Phúc, Triệu Toàn Đức, vợ của ông ấy là Tôn Quế Lan, cùng với con trai của họ là Triệu Tử Thụy.
Người còn lại là họ hàng thân thích cùng tới nơi này thăm hỏi.
"Tiểu Dật về rồi à." Triệu Giải Phóng vẫy tay. "Đến chỗ ông."
Lâm Dật cười nói đi tới. Hắn lấy từ trong túi ra hai bao thuốc Trung Hoa.
"Ông đừng hút mãi điếu thuốc này nữa, sau này hút cái này đi."
Thấy bao Trung Hoa trên tay Lâm Dật, người trong phòng đều sáng mắt lên.
Đây chính là thuốc tốt, một hộp dường như có giá hơn tám mươi tệ. Hai cái hộp này cộng lại có tới trăm sáu mươi tệ.
Đứa bé này thật có tiền đồ!
Triệu Toàn Đức trên ghế có chút tự ti.
Mình làm lụng nhiều năm còn chưa mua được thuốc lá tốt như vậy.
"Giả bộ quá đáng." Tôn Quế Lan bĩu môi: "Không phải làm việc ở Trung Hải thôi sao? Còn mua Trung Hoa, khoe khoang cái gì?"
"Em nói chuyện nhỏ giọng chút." Triệu Toàn Đức nói.
"Em không nói sai." Tôn Quế Lan nhỏ giọng nói: "Em đoán, mua nhiều đồ như vậy chắc cũng gần một tháng tiền lương của nó. Đám người này luôn thích phùng má giả làm người mập."
"Đây là thói quen sống của họ, chúng ta không có tư cách nói gì." Triệu Toàn Đức nói: "Dù sao ai thật người đó biết, có vài điều không thể giả được."
Tôn Quế Lan gật gù không nói gì. Con trai của bà ta là công chức, tay cầm bát sắt chân chính, tự nhiên mạnh hơn người làm công bên ngoài.
Nói không chừng ngày nào đó lại thất nghiệp cũng khó nói.
Vương Thúy Bình là phụ nữ nông thôn rất phổ thông, cũng có thói xấu khoe giàu, nhưng bà rất biết điều độ.
Đối với những người khác, bà chỉ nói Lâm Dật đang phát triển là được. Hắn có thể kiếm được chút tiền, đứng vững gót chân ở Trung Hải.
Bà không nói rằng hắn đã là triệu phú.
Nếu nói ra, sợ rằng những người họ hàng này sẽ đến vay tiền.
Với tính cách mạnh mẽ của bà, bà cũng chẳng sợ những điều này, nhưng không muốn mang phiền phức tới cho Lâm Dật.
Bà không biết rằng, Lâm Dật là người cứng mềm đều không ăn, tất nhiên không sợ mấy chuyện như vậy.
------
Dịch: MBMH Translate