"Đứa bé này, kiếm tiền cũng không dễ dàng, mua đồ vật đắt như vậy làm gì."
Triệu Giải Phóng nói ra:
"Cháu mua cho ta một tí thuốc lá sợi là được rồi, ta cũng đủ hút cả đời."
"Cũng bởi vì hút cả đời, nên bây giờ già cả, dù sao cũng phải dùng thứ tốt một chút, hưởng thụ nhiều hơn."
"Vẫn là cháu biết cách nói chuyện."
Triệu Giải Phóng lôi kéo cánh tay Lâm Dật, trò chuyện vô cùng cao hứng.
Cũng không phải bởi vì Lâm Dật mua cho ông bao nhiêu thứ.
Chủ yếu nhất là miệng Lâm Dật nói ngon ngọt, biết dỗ dành người khác cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa ở trong mắt của Triệu Giải Phóng, cũng không có coi Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt là người ngoài.
Những đứa bé này đều rất tốt, mặc dù không phải con cháu ruột thịt, nhưng đều rất hiếu thuận.
Thậm chí so với một số con cháu ruột thịt đều đối xử tốt hơn.
Cho nên Triệu Giải Phóng cũng đối đãi với hai người giống như cháu trai, cháu gái ruột thịt vậy.
"Ông ơi, cháu còn mua tặng ông bộ một quần áo mới nữa, ông mau nhìn xem có thích hay không?"
"Ưa thích ưa thích, các cháu mua cho ta cái gì ta cũng ưa thích."
Triệu Giải Phóng vừa cười vừa nói.
"Toàn Phúc, bây giờ anh hết khổ rồi, con cái đều có tiền đồ, về sau có thể hưởng an nhàn hạnh phúc."
Thôn dân tới cửa nói ra.
"Vẫn còn vẫn còn."
Triệu Toàn Phúc thật thà nói ra:
"Hiện tại hai đứa nó đều có công tác ổn định, kiếm lời cũng không ít, hơn nữa sang năm không sai biệt lắm sẽ đều kết hôn, không có chuyện gì cần phải quan tâm nhiều."
"Vậy sau này thì ở lại trong thành phố đi."
"Tiểu Nguyệt ở Quảng Châu, Tiểu Dật ở Trung Hải, hơn nữa cũng đã đều mua nhà, về sau sẽ ở lại trong thành phố."
Nhắc đến chuyện của hai người, trong lòng Triệu Toàn Phúc cũng âm thầm kiêu ngạo.
Bởi vì lúc trước ông cũng không bao giờ nghĩ qua, Lâm Dật có thể lăn lộn tới trình độ ngày hôm nay.
Hơn nữa còn đem mức độ của cô nhi viện cũng kéo lên, điều này là sự tình mà trước đây không hề dám nghĩ đến.
"Quảng Châu và Trung Hải đều là những địa phương tốt, có thể ở lại loại địa phương kia, khẳng định phấn đấu làm ăn cũng không tệ."
"Ta nhớ được ở trong thôn chúng ta, con trai của nhà lão Lưu hình như là tốt nghiệp một đại học danh tiếng, sau cùng ngây người mấy năm ở Trung Hải, cũng không có lăn lộn ra thành tựu gì, nghe nói gần đây muốn trở về quê, không ở lại đó nổi nữa."
"Khi còn bé ta đã biết hắn không thể có tiền đồ, mọi người xem một chút, đúng như lời ta nói."
"Điều này còn cần ông nói sao, Tiểu Dật thông minh từ nhỏ, ai cũng biết không sai được."
Nhìn thấy người dân trong thôn một lời một câu đang khích lệ Lâm Dật, Vương Thúy Bình cảm thấy có nhiều mặt mũi, ưỡn thẳng sống lưng lên, cái cổ cũng muốn ngang đến trên trời.
Chờ hơn nửa năm qua, cuối cùng đã chờ tới ngày hôm nay.
Đám người các ngươi ở đây, ai có thể so sánh với con trai tôi?
"Bà muốn làm gì!"
Nhìn thấy Tôn Quế Lan muốn nói chuyện, Triệu Toàn Đức giữ nàng lại, miễn cho nàng ăn nói lung tung.
"Tôi chỉ là tùy tiện tâm sự, ông đừng cản tôi."
Tôn Quế Lan tránh thoát Triệu Toàn Đức, nói ra:
"Nhà cửa ở Trung Hải có thể không hề rẻ, nghe nói một mét vuông cần phải mấy trăm ngàn tệ, hơn nữa còn không phải nhà riêng, nếu như tiền lương không hơn vạn tệ, vậy thì ở loại địa phương kia cũng không có cách nào sinh sống."
"Tiền lương hơn vạn tệ, có vẻ như cũng không có cách nào sinh sống được."
Lâm Dật nói ra.
Quách Ngưng Nguyệt lộ vẻ tức giận không nói.
Chính mình chỉ phụ trách khoe khoang một chút, gặp phải cái loại đẳng cấp như Tôn Quế Lan này, còn phải cần đến đích thân anh trai xuất thủ.
Đáng tiếc duy nhất chính là chị dâu không ở nơi này.
Nếu như chị ấy ở nơi này, đoán chừng một câu cũng không cần nói, chỉ là cỗ khí tràng cường đại ở trên người kia cũng có thể trấn trụ tất cả những người này.
"Nhưng tôi nhớ được, thời điểm năm ngoái cậu thật giống như vừa đổi việc, làm ở một công ty bất động sản, tiền lương mới mấy ngàn tệ thôi mà."
"Nhị thẩm nói rất đúng."
Lâm Dật nói ra.
"Vậy làm sao cậu lại có nhà ở Trung Hải? Không phải là ở vùng ngoại thành đi nghe nói nhà bên đó có thể không được tốt lắm, không thể nào so với Trung Hải."
"Nhưng mà lúc này cũng không phải năm ngoái nữa, cháu cũng không thể cả một đời đều kiếm mấy ngàn tệ đi."
"Vậy ngắn ngủi thời gian một năm này cậu đã làm gì, còn có thể mua được phòng ốc ở Trung Hải?"
"Mở một công ty nhỏ, kiếm lời một chút tiền nhỏ."
Quách Ngưng Nguyệt hơi hơi buồn bực, rõ ràng là một công ty lớn, vì sao lại nói là công ty nhỏ?
Anh trai đến cùng muốn làm gì?
"U a, cháu của ta còn mở công ty, thật sự là lợi hại."
"Duy trì cuộc sống sinh hoạt thôi."
"Anh, công ty của anh tên gọi là gì? Sang năm em có khả năng được điều đến Trung Hải, nói không chừng có thể quản lý mảng bên anh đấy."
Triệu Tử Thụy dò hỏi.
Mọi người ở trong phòng nghe đều sững sờ, Triệu Giải Phóng nói ra:
"Cháu trai, không phải cháu là nhân viên công vụ hả, tại sao còn có thể quản đến công ty của anh cháu?"
"Cháu làm ở bên cục thuế vụ, sổ sách công ty của đại ca đều là do bên cháu phụ trách, cho nên có thể quản lý đến bọn họ."
Triệu Tử Thụy cười ha hả nói.
"Việc này rất tốt, nếu thật sự như vậy, con cần phải chiếu cố đến công ty của anh con một chút."
"Đó là nhất định, có thể chiếu cố địa phương ta khẳng định chiếu cố." Triệu Tử Thụy vừa cười vừa nói:
"Bằng không ở loại địa phương như Trung Hải kia, công ty nhỏ rất khó sinh tồn, nói không chừng đến thời điểm nào đó sẽ bị phá sản."
"Chuyện đó được rồi, anh em các cháu giúp đỡ cho nhau, tranh thủ giúp đỡ anh cháu làm ăn phát triển lớn hơn."
"Nhất định."
"Nhân viên công vụ có quyền lực lớn như vậy chứ?"
Một đám thôn dân ăn dưa quần chúng hỏi.
"Các người ở đây có chỗ không biết đi."
Tôn Quế Lan nói tiếp.
"Ở Hoa Hạ, quyền lực là chiếm vị thứ nhất, những công ty nhỏ kia đều phải trực thuộc quản lý của cục thuế vụ bên con trai tôi. Nếu như về mặt sổ sách có vấn đề, bọn họ sẽ phải trở về làm lại, sự sống còn của một số công ty nhỏ đều là chuyện một câu nói của bọn họ."
"Vậy thì thật là khó lường, từ giờ trở đi gia đình lão Triệu các người về sau ở thôn Thắng Lợi đều có thể xông pha."
"Tạm được tạm được, cũng không có lợi hại như mọi người nói đâu."
Tôn Quế Lan cười ha hả nói.
Vương Thúy Bình liếc mắt, không có để ý đến nàng.
Bà cũng muốn phản bác, nhưng mà đúng là không hiểu nhiều chuyện của nơi này, cũng không tiện theo miệng nói mò.
"Cháu gái, cháu xem anh trai mình một chút, cũng đã đỗ vào làm nhân viên nhà nước rồi, còn là quản lý. Ta thấy cháu cũng đừng tìm việc làm, đi thi nhân viên công vụ cũng được, con gái làm việc này rất phù hợp, còn không phải mệt mỏi."
Triệu Giải Phóng nhìn sang Vương Giai Giai nói ra.
"Cháu đã thi rồi ông, nhưng cháu thi viết hạng 8, sau khi phỏng vấn thì người ta chỉ chọn trúng tuyển hai người, cháu cảm giác mình không đậu."
Vương Giai Giai uể oải nói.
"Cuộc thi phỏng vấn này đúng là rất khó khăn."
Triệu Tử Thụy nói giống như chỉ điểm giang sơn:
"Lúc đầu anh thi viết đạt hạng 1, khi phỏng vấn còn đưa 100 ngàn tệ, mới có thể đến cục thuế vụ làm việc, em mới thi đạt thứ tám, hơn nữa không tiền không thế, muốn đi vào rất khó khăn."
"Em cũng cảm thấy như vậy, cảm giác mình không có sự chuẩn bị gì, chuẩn bị cố gắng một chút, năm sau thử lại lần nữa."
"Đây không phải là lại lãng phí một năm sao, có thể nghĩ một chút biện pháp nào không?"
Triệu Giải Phóng hỏi.
Mặc dù người đã già, nhưng về phương diện đối với chuyện nhân tình thế thái thì còn rất rõ ràng, cũng không hồ đồ.
"Chủ yếu là nhà chúng ta, cũng không quen biết người nào cả, căn bản là không tìm được người giúp đỡ."
Vương Giai Giai nói ra:
"Thật ra cháu cảm thấy, mẫu người như cháu căn bản cũng không thích hợp thi nhân viên công vụ, không tiền không thế, người ta căn bản sẽ không thu nhận cháu vào làm."
"Cháu hỏi anh mình một chút xem, nó là nhân viên công vụ rồi, người quen biết cũng nhiều, không chừng có thể giúp đỡ bận bịu đây."
Triệu Giải Phóng nói ra.
------
Dịch: MBMH Translate