"Anh, anh nói cái gì?! Quan lớn của thành phố Quảng Châu!"
Triệu Tử Thụy bị giật nảy mình, suýt chút từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
"Nếu không, cậu cảm thấy anh sẽ gọi điện thoại cho ai?"
"Không có khả năng!"
Triệu Tử Thụy nghĩa chính ngôn từ nói ra:
"Anh chỉ là một ông chủ nhỏ, làm sao có thể nhận biết quan lớn của thành phố Quảng Châu!"
"Không tin, anh để ông ấy tự mình nói cho cậu."
Lâm Dật lấy điện thoại ra, nói với Ngô Triệu Hữu:
"Ngô bí thư, có người nghi ngờ thân phận của anh, anh hãy giải thích với hắn một chút đi."
"Tôi là quan lớn của thành phố Quảng Châu Ngô Triệu Hữu, người nào đang chất vấn thân phận của tôi?"
Nghe được giọng nói của Ngô Triệu Hữu, Triệu Tử Thụy lúc này ngây ngốc.
Bởi vì đã từng đi thị sát qua trong Cục, cho nên hắn từng nghe qua cái tên Ngô Triệu Hữu này.
Nhất là tiếng nói và ngữ điệu, hoàn toàn là giống như đúc.
Hơn nữa điều trọng yếu nhất, nếu như không phải người có chức vị, lực lượng nói chuyện căn bản sẽ không tràn đầy tự tin như vậy!
"Ngô, Ngô bí thư ngài khỏe chứ, tôi là Triệu Tử Thụy của ban kiểm tra thuế vụ Quảng Châu, trước đó thời điểm ngài đi thị sát trong Cục chúng tôi, chúng ta còn gặp qua một lần đây."
"Triệu Tử Thụy đúng không, tôi nhớ kỹ tên cậu."
Nói xong, lời nói của Ngô Triệu Hữu xoay chuyển, nói ra:
"Lâm tổng, sự tình của em gái anh cứ quyết định như vậy đi, nàng tìm một thời gian nào đó thích hợp, thì đến báo danh với tôi. Thời gian cụ thể tùy anh chỉ định, gọi điện thoại trước cho tôi là được."
"Cám ơn Ngô bí thư."
"Đều là người một nhà, khách khí gì chứ."
Lại đơn giản trò chuyện khách sáo vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại, quay sang Vương Giai Giai nói:
"Chuyện công tác đã xử lý xong, em lựa chọn thời gian đi làm là được rồi."
Việc này khiến cho tất cả mọi người đều tin tưởng, Lâm Dật và bí thư Quảng Châu có quan hệ.
Chuyện công tác giống như thật sự được thu xếp như vậy.
"Anh, thật là công tác nhà nước, cả đời biên chế sao?"
Lâm Dật nói ra:
"Biên chế là không sai, nhưng chính em cũng phải thể hiện năng lực phấn đấu, đừng chỉ là cuộc sống lăn lộn qua ngày, nếu không Ngô bí thư không xử lý em, thì chính anh cũng phải để em xuống."
"Anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt."
Vương Giai Giai nói nghiêm túc.
"Có lời này của em là được rồi."
"Tiểu Dật, quan lớn của thành phố thế nhưng là đại quan, làm cách nào mà cháu quen biết được?"
Tôn Quế Lan hỏi dò.
"Ở Quảng Châu làm qua mấy cái dự án, gặp nhau một vài lần thì quen biết."
"Vậy có thể hỏi giúp em trai cháu một chút hay không, nghĩ biện pháp nói lại."
Tôn Quế Lan nói ra:
"Nếu như làm việc bình thường, không biết đến khi nào mới có thể leo đến vị trí trưởng phòng đây."
"Nó còn cần cháu giúp đỡ sao?"
Lâm Dật nói ra:
"Tương lai, công ty của cháu còn có thể nhận sự quản chế của nó đấy, cháu cũng không có năng lực lớn như vậy."
Tôn Quế Lan và Triệu Tử Thụy đều có chút xấu hổ.
Trước đó trang bức không có gắn với ý tưởng, tất cả đều bị vả mặt.
"Anh, nhìn anh lời nói này, vừa rồi em cũng chỉ là đùa giỡn thôi, làm sao em có thể quản đến công ty anh."
"Khiêm tốn rồi, về sau anh còn phải dựa vào cậu chiếu ứng đây."
Lâm Dật nửa nằm ở trên giường nói ra:
"Sổ sách của công ty anh đều phải nhờ vào cậu."
Reng reng reng _ _
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Tử Thụy vang lên.
"Cục trưởng gọi điện thoại tới cho con."
Triệu Tử Thụy kích động nói.
"Không phải vừa rồi Ngô bí thư nói nhớ kỹ tên con sao, có phải Cục trưởng gọi điện thoại cho con để đề bạt hay không?"
"Con cũng cảm thấy như vậy."
"Em gái con sắp lên đến chức phó phòng rồi, năng lực của con mạnh hơn nó nhiều như vậy, không phải cũng đáng lên chức chứ."
Tôn Quế Lan nói.
Lâm Dật: . . .
Đại viện Thị ủy là do nhà các người mở?
Tại sao các người không đem ảnh chụp treo lên phía trên cổng Thiên An Môn luôn đi.
"Mọi người suy nghĩ nhiều đi, anh ấy có lợi hại hơn nữa, cũng không thể sắp xếp chức vị lớn như vậy đi."
Quách Ngưng Nguyệt nói ra:
"Hơn nữa Giai Giai cũng là đi làm nhân viên văn phòng, về sau mới có thể thăng chức đây."
Quách Ngưng Nguyệt nói như vậy, là muốn lưu cho Lâm Dật con đường lui.
Có nhiều bằng hữu thân thích như vậy đều đang nhìn ở đây, vạn nhất phía trên không có an bài, vậy thì thật mất mặt.
"Giai Giai là Giai Giai, Tử Thụy là Tử Thụy, căn bản không thể so bì được."
Tôn Quế Lan nói ra:
"Tuy nhiên trực tiếp bố trí thì khoảng cách quả thật có chút lớn, nhưng trưởng ban khẳng định là không có vấn đề, chờ lại lăn lộn thêm mấy năm, nhất định cũng là trưởng phòng."
Lúc nói chuyện, Tôn Quế Lan cũng ý thức được điểm ấy.
"Con mở loa ngoài ra, để mọi người đều nghe được trưởng ban của con nói như thế nào, cũng để cho mọi người biết được năng lực của bản thân con."
Chút tâm tư nhỏ của Tôn Quế Lan tự nhiên không gạt được ánh mắt của Lâm Dật.
Nhưng mà hắn lại hoàn toàn không có để ý, tự mình nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ bù.
Triệu Tử Thụy gật gật đầu, tiện tay nhận cuộc điện thoại, nhưng lại giả vờ một bộ dáng vẻ mây trôi nước chảy, cái gì cũng không biết.
Bình thường hô tới quát lui đối với mình, mỗi tháng còn phải biếu chút lễ quà.
Chờ sau này, ngươi chính là cấp dưới của ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào!
"Tống trưởng ban, anh tìm em."
Triệu Tử Thụy cười ha hả nói.
"Tiểu Triệu này, vừa rồi Mã Xử gọi điện thoại tới cho tôi, nói một chút việc liên quan tới cậu."
Người trong phòng đều hai mắt tỏa sáng, nghe giọng điệu này khẳng định là do cấp trên sắp xếp!
Nhưng Triệu Tử Thụy lại giả vờ rất bình tĩnh, lúc nói chuyện, thậm chí còn có chút giọng cấp cao nhìn xuống cấp dưới.
"Tống Khoa, Mã xử đã nói chuyện gì rồi?"
"Mã Xử nói, năm trước cậu đưa lên khoản tiền kia, xảy ra mấy cái vấn đề, cảm thấy năng lực nghiệp vụ của cậu không được, đến cuối buổi làm việc ngày mùng tám, cậu tới thu thập đồ đạc nghỉ việc và qua bên tài vụ thanh toán tiền lương."
"A?!"
Triệu Tử Thụy ngây ngẩn cả người,
“Anh nói cái gì, tôi, tôi bị sa thải sao?"
"Ý nghĩa cũng không khác là mấy, tôi cũng không biết cậu đã gây ra sự tình gì, dù sao Mã Xử đang rất tức giận."
"Đang yên đang lành, tại sao con trai tôi còn bị sa thải chứ!"
Tôn Quế Lan nói ra:
"Tại sao lại không thể bị sa thải rồi? Cũng chỉ là hợp đồng lao động, cũng không phải biên chế, điều này không phải đều rất bình thường sao."
Người đối diện nói ra:
"Được rồi, tôi đã nói rõ mọi chuyện cho cậu, ngày mùng tám giờ làm việc, cậu qua làm thủ tục nghỉ việc đi."
Nói xong, điện thoại bị cúp máy, bầu không khí trong phòng lâm vào yên lặng.
Việc này làm cho bọn họ mới biết được, thì ra công tác của Triệu Tử Thụy cũng không mang biên chế.
Cũng là hợp đồng lao động phổ thông, lúc nào cũng có thể bị sa thải.
"Quế Lan, không phải đã nói là biên chế sao, tại sao còn bị sa thải nữa nha?"
Triệu Giải Phóng nói ra:
"Nếu là như vậy, thì không thể gọi là biên chế, Giai Giai có phải hay không cũng có thể như vậy!"
"Ông ơi, ông cũng không cần quan tâm quá đâu."
Quách Ngưng Nguyệt nói ra:
"Bên phía Giai Giai không có việc gì, anh trai con tìm cho nàng là công việc trong chính quyền nhà nước, không giống với hợp đồng lao động của Tử Thụy."
Một nhà ba người Tôn Quế Lan xấu hổ đến vô cùng, có chút không ngẩng đầu được lên.
Sau cùng, một tấm màn che cũng bị kéo xuống.
"Tiểu Dật, tình huống này là như thế nào, tại sao em trai cháu còn bị sa thải!?"
Tôn Quế Lan nói ra.
"Sao thím lại hỏi cháu?"
Lâm Dật nói ra:
"Không phải lãnh đạo của nó vừa mới nói sao, là do làm sổ sách có vấn đề, phải để cho cháu kể lại cho mọi người một lần sao?"
"Khẳng định là do cháu nói cái gì đi."
Tôn Quế Lan cuồng loạn nói:
"Trước đó vẫn luôn rất tốt, cháu nói chuyện điện thoại xong thì thành ra như vậy, có phải là cháu nói xấu Tử Thụy hay không!"
-----------
Dịch: MBMH translate