Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 974 - Chương 972. Em Là Bị Ấm Đầu Sao?

Chương 972. Em Là Bị Ấm Đầu Sao?
Chương 972. Em Là Bị Ấm Đầu Sao?

"Cậu ta cũng là một nhân viên văn phòng thôi, cháu nói xấu cậu ấy làm gì? Có công phu kia thà cháu đi ngủ một giấc có phải tốt bao nhiêu."

Tôn Quế Lan cũng biết, việc này chính mình không chiếm lý.

Bởi vì sau khi hắn thu xếp công việc cho Vương Giai Giai, thì không có dùng lại điện thoại di động, cũng không có khả năng nói cái gì.

"Vậy chuyện này phải làm sao bây giờ, em trai cháu không thể tiếp tục công tác, cháu làm anh trai, cũng không thể ngồi chơi nhìn xem."

Quách Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tôn Quế Lan, vừa gặm mấy hạt dưa, vừa oán thầm nói:

"Đến rồi đến rồi, bảng giá đạo đức tới."

"Làm anh thì thế nào? Làm anh còn phải quản chuyện các người ăn và ngủ?"

"Đều là người một nhà, dù sao cũng phải chiếu cố một chút đi."

Tôn Quế Lan nói.

"Lời nói này thì đúng, người một nhà còn thật phải giúp đỡ cho nhau."

Lâm Dật nói ra:

"Nhưng cháu họ Lâm mà."

"Vậy sao cậu còn giúp Giai Giai thu xếp công tác!"

"Nàng họ Vương, cũng không phải họ Triệu."

Phốc _ _

Quách Ngưng Nguyệt không nhịn được, hơi phì cười ra tiếng.

Anh trai thật ngưu bức!

Tuyệt địa phản sát!

Triệu Toàn Phúc biểu lộ xoắn xuýt, có chút không nhìn được, muốn bảo Lâm Dật giúp đỡ một chút, dù sao đều là người một nhà, đều là thân thích.

Nhưng bị Vương Thúy Bình ở bên cạnh kéo lại.

Loại chuyện phá đám này thì bà sẽ không quản đến, tự nhiên cũng sẽ không để Triệu Toàn Phúc động vào.

Bớt lấy việc mỗi ngày đi ra ngoài khoe khoang, thật giống như hơn người khác một bậc như vậy.

Hiện tại thì tốt rồi, cái gì cũng bị mất, nhìn xem bà ta về sau còn có gì khoe nữa hay không.

Lâm Dật cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp nằm trên giường ngủ.

Vương Thúy Bình cũng cùng Triệu Toàn Lệ đi xuống nhà bếp, bắt đầu bận rộn làm bữa cơm trưa.

Đối với những chuyện còn lại, các nàng không muốn quan tâm.

Thích thế nào thì như thế ấy đi.

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, buổi chiều một nhà bốn người liền trở về.

Cô nhi viện không thể vắng người trong thời gian dài, cho nên hàng năm đều là tới ban ngày, buổi tối đi trở về.

Ngày mồng hai Tết, một hàng bốn người lại bước lên hành trình mới.

Đi về nhà mẹ đẻ của Vương Thúy Bình, ở lại cả ngày, sau đó buổi tối mới trở về.

So với trong thành phố, nông thôn càng có hương vị năm mới.

Một số loại hình phong tục dân tộc đặc biệt, bên trong thành phố đã chậm rãi tiêu tán, chỉ có ở chỗ này mới có thể chứng kiến.

Địa phương cực kỳ đặc sắc.

Ngày mồng ba tháng Giêng, một đoàn người lại đi thăm Tết một số nhà họ hàng thân thích ở Quảng Châu, những gia đình nên đi bái phỏng đều đi một lần.

Hoạt động thông cửa ngày đầu năm mới, xem như chính thức kết thúc.

Đương nhiên, việc muốn khoe của với một số họ hàng thân thích, vẫn là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Mà đây cũng là nguyên nhân mà Vương Thúy Bình mang theo Lâm Dật đi ra ngoài.

Lâm Dật cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tìm lý do nào đó để thể hiện tài năng bất hiển sơn bất lộ thủy.

Không chỉ có thành công trang bức, hơn nữa người khác còn hung hăng nói hắn điệu thấp.

Làm Lâm Dật cũng nhanh hiểu lầm, cho rằng chính mình là con người khiêm tốn.

Sau khi hoàn thành hoạt động thông cửa, dịp Tết năm nay đã kết thúc không sai biệt lắm.

Mà một số công ty đặc thù đã bắt đầu đi làm.

Dường như tuyên bố cho việc, số dư ngày nghỉ còn lại đã không đủ.

Ngày mồng bốn Tết, Lâm Dật đi tới thăm nhà Ngô Triệu Hữu, giúp mình nhiều việc như vậy, bước sang năm mới rồi tự nhiên muốn đi thăm hỏi một chút.

Mấy ngày kế tiếp, cho tới ngày mồng bảy Tết đầu năm, ngoại trừ nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan và mấy nữ nhân ra, toàn bộ tinh lực của Lâm Dật trong những ngày này đều đặt ở cô nhi viện.

Chính yếu nhất cũng là tuyển sinh và lúc đi học.

Thông qua mối quan hệ với Ngô Triệu Hữu, Lâm Dật liên hệ đến một số trường tiểu học, trung học và cao trung tốt nhất ở Quảng Châu.

Bởi vì có quan hệ với Ngô Triệu Hữu, tại tăng thêm Lâm Dật làm việc rất sảng khoái, mỗi vị hiệu trưởng đều đưa tặng đại hồng bao trị giá 1 triệu tệ, nên sự kiện này xử lý vô cùng thuận lợi.

Trừ cái đó ra, còn liên hệ với những nhà trẻ công lập, ở dưới tác dụng của năng lực tiền giấy, chỉ trong ba ngày đã làm xong toàn bộ vấn đề học bạ của đám trẻ.

Khi nào muốn đến trường, thì chỉ cần lên tiếng chào hỏi là được rồi.

Sau khi giải quyết được vấn đề đi học, còn lại cũng là vấn đề tuyển sinh của cô nhi viện.

Chuẩn bị ở khu vực thành thị tìm nơi thích hợp, như vậy có thể để bọn họ dung nhập dễ dàng hơn với xã hội này.

Nếu không bản thân dễ dàng sinh ra tâm lý tự ti.

"Hiện tại, các công ty lớn cần phải bắt đầu đi làm rồi."

Ngày mồng tám Tết, trong lúc ăn điểm tâm, Lâm Dật hỏi.

"Cơ bản đều là ngày mùng tám."

Quách Ngưng Nguyệt nói ra:

"Hôm qua em nói chuyện phiếm với chị dâu, công ty các nàng đã bắt đầu đi làm từ ngày hôm nay, tập đoàn Lăng Vân của anh cũng thế."

"Bọn em cũng giống vậy đi."

Lâm Dật hỏi:

"Nhìn điệu bộ của anh này, giống như không có ý tứ muốn đi làm."

"Anh còn có thể nghỉ hai ngày."

Quách Ngưng Nguyệt nói ra:

"Vào ngày mồng sáu đầu năm, em giúp đỡ đơn vị chị Lưu trực ca hai ngày, đến ngày mùng tám thì Sơ Cửu đến thay em."

Lâm Dật gật gật đầu, loại sự tình thay ca này rất phổ biến ở nơi làm việc, cũng không phải việc gì ghê gớm.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật và Ngô Phi Dược mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Anh, hai người các anh đi đâu thế."

Quách Ngưng Nguyệt hỏi.

"Ra ngoài đi dạo."

Lâm Dật thuận miệng nói ra.

Bởi vì nơi này sẽ nhanh chóng khởi công, Lâm Dật chuẩn bị sau khi xử lý xong chuyện khởi công thì lại đi.

Hiện tại đã giải quyết xong vấn đề đi học, còn lại chỉ là vấn đề nhà ở.

Về phần những chuyện còn lại đều là vấn đề nhỏ, để lại cho nhóm các nàng là có thể tự giải quyết.

"Em ở lại không có việc gì, em cũng muốn đi."

"Vậy thì đi thôi."

Lâm Dật cũng không có nói thêm cái gì, nhiều người còn có thể náo nhiệt một chút.

Một nhà ba người lái xe, đi đến khu thành phố.

Cũng không có cái mục đích gì, chỉ là đi dạo ở bên lề đường.

Sự tình tuyển sinh còn phải tìm hiểu thêm một chút, lựa chọn một nơi thích hợp.

Cho dù việc này Ngô Triệu Hữu cũng có thể làm, nhưng mà chuyện như vậy, cũng giống như đi mua nhà một dạng.

Người khác đưa ra đề cử, thủy chung đều không bằng chính bản thân mình đến tận hiện trường khảo sát.

"Anh, anh đang ở trung tâm thành phố, lựa chọn nơi thích hợp dường như có chút khó khăn."

Quách Ngưng Nguyệt nói ra:

"Trừ phi anh mua một tòa trường học, sau đó đem nó đổi thành cô nhi viện."

"Nói thì nói như thế không sai, nhưng ở khu thành phố là địa phương tấc đất tấc vàng, những vị trí rộng rãi đều bị các nhà đầu tư chiếm đoạt rồi, muốn tìm nơi thích hợp thật không hề dễ dàng."

Ngô Phi Dược nói ra.

"Vậy cũng phải có biện pháp giải quyết việc này, nếu để cho mẹ chúng ta đến làm việc này, các nàng khẳng định không hiểu làm thế nào."

"Vậy thì cũng đúng, nhưng mà chúng ta đều đi dạo hơn một canh giờ rồi, cũng không phát hiện được mục tiêu thích hợp."

Quách Ngưng Nguyệt nói ra:

"Nếu như đi tiếp về phía trước, thì sắp đi đến ngoại ô."

"Thật ra chỗ ở ngược lại là rất dễ giải quyết, nhưng chính là không có thao trường."

Ngô Phi Dược nói ra:

"Vừa rồi ở bên lề đường, anh nhìn thấy mấy cái nhà trẻ, diện tích và vị trí địa lý đều thật không tệ, nhưng người ta không thể bán, khá là đáng tiếc."

Bỗng nhiên, Lâm Dật hai mắt tỏa sáng,

"Tiểu Nguyệt, lúc trước là em ở nhà tập thể đi."

"Đúng, cũng là cái chủng loại một bậc thang hơn mấy chục hộ kia."

Quách Ngưng Nguyệt nói ra:

"Nhưng mẹ em nói, em là một người nữ sinh ở ngoài không an toàn, nên để em chuyển dời ra ngoài."

Quách Ngưng Nguyệt nhìn sang Lâm Dật,

"Anh, anh có phải không đành lòng hay không, thấy em gái đáng yêu của mình thuê phòng ở bên ngoài, cho nên cũng muốn mua cho em một căn nhà lớn?"

"Thật ra con người em rất thuần phác, cũng không có dục vọng lớn như vậy, anh không cần mua cho em căn biệt thự lớn, chỉ cần loại nhỏ hơn 200 m2 là được rồi."

"Ngay cả loại lời này cũng nói ra được, em là bị ấm đầu sao?"

Lâm Dật nói ra.

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 972.
Bình Luận (0)
Comment