Không cho những người khác có cơ hội phản ứng, Lâm Dật cầm thanh sắt, xông tới giữa đám người.
Binh binh bang bang...
Sau đó hoàn toàn trở thành màn biểu diễn của một mình Lâm Dật.
Dù đối mặt với người chuyên nghiệp, Lâm Dật đều có thể xử lý chỉ trong một chiêu, huống chi là đám ô hợp này.
Ở trước mặt anh, không có bất kỳ đường sống nào.
Không đến năm phút đồng hồ, hai mươi mấy người, tất cả đều bị Lâm Dật đánh ngã xuống đất.
Khắp nơi đều là máu chảy, thậm chí còn văng lên trên cửa kính của trung tâm tắm rửa.
Thấy một màn máu tanh như vậy, người xem náo nhiệt trước cửa trung tâm tắm rửa đều sợ choáng váng.
Cho dù là trong phim ảnh, bọn họ cũng chưa từng thấy qua chuyện mơ hồ như này.
“Quản lý, làm sao bây giờ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tiệm chúng ta chắc không cần làm ăn nữa mất.”
“Tôi gọi điện thoại cho anh Lợi.”
Quản lý đại sảnh nơm nớp lo sợ lấy điện thoại di động ra, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Lâm Dật vừa mới đánh người.
Một người, cầm một thanh sắt, trong vòng 5 phút giải quyết hơn 20 người, loại chuyện này nếu như không tận mắt thấy, thì chắc chắn không ai tin tưởng cả.
“Anh Lợi, xảy ra chuyện rồi, tên kia đem hơn hai mươi người đến nhưng đều bị đánh ngã, khiến cho trước cửa chúng ta đều là máu, kinh doanh cũng không cần làm nữa rồi.”
“Đều bị anh ta đánh sao?!”
Triệu Nghiễm Lợi cũng bị giật nảy mình, chuyện giống như vậy, có thể nói là chưa từng nghe thấy.
“Chờ ở đấy, tôi hiện tại sẽ qua đó!”
“Được, được, chúng tôi sẽ chờ anh ở đây.”
...
Bên ngoài trung tâm tắm rửa, Lâm Dật ném thanh sắt trong tay đi, sau đó cúi người nắm lấy tóc của Vương Duy Tư.
“Đầu tiên là đùa bỡn em gái tôi, sau đó lại khiến cho anh tôi ngồi tù năm năm, suy nghĩ một chút anh đúng là rất trâu bò.”
Vương Duy Tư bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.
“Năm đó tôi để anh ta đâm một đao, bây giờ vẫn còn di chứng, cho nên mới tới tìm anh ta báo thù.”
“Vậy chuyện anh đùa bỡn em gái tôi thì sao? ”
“Tôi... Tôi...”
“Tại sao không nói chuyện?” Lâm Dật nói:
“Có phải đang sợ hãi hay không? Hay là muốn gọi điện thoại cho cha mẹ, để cho bọn họ tới cứu?”
Vương Duy Tư nhìn Lâm Dật, “Nếu như cậu có can đảm thì để tôi gọi điện thoại, nếu không cha mẹ tôi sau khi biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Lâm Dật cười ha hả vỗ vào mặt Vương Duy Tư.
“Các người những lúc xảy ra chuyện, chỉ biết tìm cha mẹ, thật là khiến người ta xem thường.”
Lâm Dật buông lỏng Vương Duy Tư ra, “Hôm nay tôi sẽ cho anh một cơ hội gọi điện thoại, cũng khiến anh phải từ bỏ suy nghĩ này.”
Sau khi thoát khỏi ràng buộc, Vương Duy Tư nơm nớp lo sợ lấy điện thoại di động ra.
Nhưng lúc vừa móc điện thoại di động ra thì thấy Triệu Nghiễm Lợi và Đinh Bằng đi ra.
Triệu Nghiễm Lợi xuất hiện, khiến cho Vương Duy Tư thấy được hi vọng.
“Anh Lợi, anh giúp tôi một chút được không, cậu ta dám đánh chúng tôi.”
“Cậu không cần hét lên như thế làm gì, việc này tôi sẽ giúp cậu xử lý.”
Bởi vì quan hệ với nhà họ Vương, Triệu Nghiễm Lợi cảm thấy chuyện này vẫn là nên giúp.
“Anh muốn xử lý như thế nào?”
Lâm Dật quay đầu, nhìn Triệu Nghiễm Lợi nói: “Vết sẹo tốt rồi thì quên đau đúng không?”
Nhìn Lâm Dật, Triệu Nghiễm Lợi khẽ run rẩy, ngay cả chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngồi dưới đất.
“Lâm, Lâm tiên sinh, là ngài sao.”
“Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao?”
“Quả thực, quả thật có chút.”
Thấy là Lâm Dật ra tay, vẻ mặt của Triệu Nghiễm Lợi liền thay đổi 180 độ.
“Sớm biết là chuyện của ngài, tôi đã giúp ngài xử lý rồi, đâu còn cần ngài động thủ.”
Triệu Nghiễm Lợi lấy Cửu Ngũ Chí Tôn trong túi quần ra.
“Lâm tiên sinh hút thuốc.”
"Đang cai.”
“Là tôi đường đột.” Triệu Nghiễm Lợi khẩn trương nói.
“Lâm tiên sinh, chào ngài, tôi là Đinh Bằng của công nghiệp Đỉnh Hâm Trung Hải, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lâm Dật nhìn Đinh Bằng một chút, “Anh cũng biết tôi sao?”
Triệu Nghiễm Lợi cũng sững sờ, không nghĩ tới Đinh Bằng cũng biết Lâm Dật.
Hơn nữa còn tôn kính và khách khí như vậy.
“Lâm tiên sinh, xem lời này của ngài kìa, cho dù tôi không biết cha mẹ, cũng phải biết ngài a.”
“Đừng nói khoa trương như vậy, làm như tôi là vua một cõi không bằng.”
Lâm Dật nhìn Triệu Nghiễm Lợi, “Anh biết người này không? Cha mẹ anh ta làm gì?”
“Ba cậu ta mở công ty, giá trị thị trường khoảng hai tỷ, mẹ làm việc cho cơ quan nhà nước, tại Quảng Châu cũng có địa vị và danh vọng khá cao.”
Lâm Dật cười, “Có cha có tài sản hai tỷ, cộng thêm mẹ làm công chức, là có thể phách lối ở Quảng Châu như vậy sao?”
“Mấy người bọn họ đều là bị chiều hư, tác phong làm việc vẫn luôn rất phách lối, cho nên mới thành như vậy.” Triệu Nghiễm Lợi cười nói.
Lâm Dật quay người nhìn Vương Duy Tư.
“Nhìn anh bị dọa cho sợ như vậy, tôi cũng không có hứng thú ra tay với anh nữa, nhưng anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho anh cơ hội gọi điện thoại.”
“Tôi ở viện phúc lợi Lam Thiên, ngày mai anh có thể tới tìm tôi, nhưng không biết tài sản hai tỷ của cha anh cùng với chức vị của mẹ anh có thể giữ được đến ngày mai hay không, vẫn còn là ẩn số.”
Nói xong, Lâm Dật và Ngô Phi Dược lên xe, đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
“Lão Đinh, cậu cũng biết Lâm tiên sinh sao?”
Sau khi Lâm Dật đi, Triệu Nghiễm Lợi bởi vì cảm thấy ngoài ý muốn mà hỏi.
“Tôi đến từ Trung Hải, sao có thể không biết chứ.” Đinh Bằng nói:
“Nhưng Lâm tiên sinh lăn lộn tại Trung Hải, các người lại ở Quảng Châu, bình thường không phải là nước giếng không phạm nước sông sao, sao lại có liên quan?”
Triệu Nghiễm Lợi thở dài, kể lại đơn giản về chuyện tiệc mừng thọ trước đó.
Sau khi biết rõ chân tướng, Đinh Bằng bị giật nảy mình.
“Anh đúng thật là may mắn, Lâm tiên sinh đã không giết chết Ngũ Thiên Phú.”
“Sao ngay cả anh cũng nói như vậy?” Triệu Nghiễm Lợi nói:
“Tôi đến bây giờ vẫn còn đang buồn bực đây, thế lực của anh ta tại Trung Hải rốt cuộc là lớn bao nhiêu?”
“Anh có biết Vương Ma Tử ở Trung Hải không? Chính là người mà mấy năm trước đã khiến cho Ngũ Thiên Phú quay trở về vì thất bại thảm hại tại Trung Hải.”
“Biết.” Triệu Nghiễm Lợi nói:
“Vương Ma Tử là người rất độc ác, xét riêng về thực lực, quả thực mạnh hơn cha nuôi tôi một chút.”
“Vậy thì tôi nói cho anh biết, hai tên đại tướng của Vương Ma Tử, một tên bị Lâm tiên sinh đâm một đao, một tên khác thì bị đánh tàn phế, mà bản thân Vương Ma Tử trực tiếp bị Lâm tiên sinh đưa đi.”
“Thật hay giả vậy, trên TV không phải nói là Ủy ban thành phố Trung Hải và quân đội liên hợp lại để càn quét tệ nạn, càn quét băng đảng hoạt động, mới bắt được Vương Ma Tử sao.”
“Đó cũng chỉ là giả, tình huống thật sự là người của thị ủy và quân đội đều là Lâm tiên sinh tìm đến.” Đinh Bằng vô cùng hâm mộ nói:
“Cho dù lúc đó có đánh bọn họ thành tàn phế, thì sau đó cũng không có việc gì. Hơn nữa người đi vào chính là Vương Ma Tử, anh suy nghĩ một chút xem anh ta rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.”
Triệu Nghiễm Lợi khẽ run rẩy, nếu thật là như vậy, lúc yến hội anh ta thật đúng là đã thủ hạ lưu tình.
Ngũ gia tuy có thể một tay che trời tại Quảng Châu, nhưng so với anh ta lại chẳng phải là cái gì.
“Lúc này tôi đã gặp được chân thần, phục.” Triệu Nghiễm Lợi nói.
“Đối mặt với nhân vật như Lâm tiên sinh, anh không phục cũng không được.” Đinh Bằng nói:
“Với lại tôi nói cho anh biết, Lâm tiên sinh cũng không phải là cai thuốc, chỉ là không hút những loại thuốc bình thường.”
“Bởi vì cấp bậc của tôi còn chưa đủ đúng không.”
“Chính là ý này.” Đinh Bằng nói:
“Một điếu thuốc của Lâm gia, đấu qua bầu trời Trung Hải, anh suy nghĩ xem rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu lợi hại đi.”
------
Dịch: MBMH Translate