“Anh ta, thế lực của anh ta ở Trung Hải lớn như vậy à.”
“Khả năng còn không hết.” Đinh Bằng nói: “Với lại Lâm gia này, anh biết điểm trâu bò nhất của anh ấy là ở đâu không.”
“Không biết.”
“Tuy quan hệ của anh ta rất mạnh, nhưng hầu hết lúc nào cũng là tự mình ra tay.” Đinh Bằng nói:
“Với lại người ta cũng không giống chúng ta, lúc đi đánh nhau bao giờ cũng gọi mười mấy người đi, còn anh ấy thì lúc nào cũng đơn thương độc mã. Những người trước mắt này, cũng coi như là may mắn, nếu như Lâm gia mang theo đao, đoán chừng hiện tại chắc đã được đưa vào ICU rồi.”
Triệu Nghiễm Lợi nhếch miệng, toàn thân nổi da gà.
“Tóm lại các người không thể trêu vào loại người này. Anh ta lưu lại cho cha nuôi anh một cái mạng, đó là may mắn của các người, nhân lúc anh ta còn đang ở Quảng Châu, tốt nhất nên đến nhà bái phỏng một chút. Đây chính là đại nhân vật, cho dù nịnh bợ không được, quen mặt được cũng rất tốt.”
“Quả thực là nên làm như vậy.”
Nói xong, Triệu Nghiễm Lợi nhìn đám người Vương Duy Tư rồi nói:
“Đi ra chỗ khác đi.”
Sau khi biết chuyện về Lâm Dật, Triệu Nghiễm Lợi đã không muốn quan tâm đến bọn người Vương Duy Tư nữa.
Vẫn nên đem những chuyện trước mắt làm cho thật tốt mới được.
Mà đám người Vương Duy Tư đang cảm thấy không thể tin được, trừng mắt há miệng hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, người ra tay với mình lại có bối cảnh lớn như vậy.
Nhìn thấy Triệu Nghiễm Lợi rời đi, bạn của Vương Duy Tư ôm ngực đi tới.
“Anh Vương, làm sao bây giờ, người kia hình như rất lợi hại, chúng ta gặp phải kẻ khó chơi rồi.”
“Tôi biết.” Vương Duy Tư run rẩy nói: “Việc này coi như xong, coi như tôi ăn phải bồ hòn đi, về sau đừng ai nhắc đến chuyện này nữa.”
“Nhưng đây không phải trọng điểm, người kia có năng lực rất lớn, nếu như anh ta cản trở trong bóng tối, thì việc kinh doanh trong nhà chúng ta có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.”
Vương Duy Tư cau mày, “Điểm này các người trước không cần lo lắng, anh ta lăn lộn ở Trung Hải, không quản được chuyện bên Quảng Châu đâu.”
“Chắc chắn sao?”
“Tám chín phần đi.” Vương Duy Tư nhe răng toét miệng nói:
“Đừng nói về anh ta nữa, đi bệnh viện đi, tôi đã đau muốn chết rồi.”
“Được!”
...
Sau khi rời khỏi trung tâm tắm rửa, hai người lại đi cắt tóc.
Ngô Phi Dược cắt kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng Lâm Dật cũng có chút ngứa ngáy, muốn thử kiểu tóc tròn tròn kia.
Nhưng sau khi hỏi qua Kỷ Khuynh Nhan, đã bị những lời nói chính nghĩa kia ngăn cản.
Với lại thái độ còn vô cùng cứng rắn, trực tiếp đem ý nghĩ của Lâm Dật giết từ trong trứng nước.
Nhưng mà Lâm Dật chưa từ bỏ ý định, lại đem ý nghĩ này nói qua với Lương Nhược Hư, Lý Sở Hàm và Vương Oánh.
Giống như Kỷ Khuynh Nhan, Lương Nhược Hư và Vương Oánh đưa ra ý kiến phản đối, chỉ có Lý Sở Hàm là ủng hộ.
Nhưng Lâm Dật biết, cho dù mình có cạo trọc đầu trở về, Lý Sở Hàm cũng sẽ không có ý kiến.
Vì để mình có thể bình an trở lại Trung Hải, Lâm Dật liền từ bỏ suy nghĩ cắt tóc này.
Sau khi cắt tóc xong, hai người lái xe về cô nhi viện.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lại bị Quách Ngưng Nguyệt xốc chăn lên.
“Em hôm nay không đi làm sao, có thể để cho người ta ngủ một giấc hay không vậy.”
“Hôm nay là ngày cuối cùng, là mẹ bảo em gọi anh dậy.”
“Không, không có việc thì gọi anh làm gì.”
“Mẹ nói hôm nay anh hai sẽ xem mắt, muốn anh giúp đỡ kiểm tra một chút.” Quách Ngưng Nguyệt nói.
“Đây là chuyện của hai người bọn họ, liên quan gì đến anh.”
“Mẹ nói anh kiến thức nhiều, mạnh hơn so với bọn họ, cho nên anh phải đi.” Quách Ngưng Nguyệt nói:
“Anh nên thấy thỏa mãn đi, em chủ động xin đi giết giặc, mẹ lại không cho.”
“Bà ấy là đang sợ em làm vật cản đường.”
“Mới không phải.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Có lẽ mẹ cảm thấy, chút chuyện nhỏ như vậy, không cần em phải ra tay, cho nên mới phái anh.”
“Anh thấy em đang mơ chưa tỉnh thì phải.”
“Ai nha, anh đừng nói nữa, mẹ bảo anh nhanh lên một chút.”
“Được, được rồi, đừng giục nữa.”
“Như vậy còn tạm được.”
Ngáp một cái, Lâm Dật rời giường rửa mặt, sau đó đi ăn sáng.
“Tiểu Dật, đợi lát nữa lúc gặp mặt, giúp anh con nhìn nhiều thêm một chút.”
“Việc này anh con có thể tự quyết định, không cần đến con.”
Nếu như là chuyện của Quách Ngưng Nguyệt, Lâm Dật thật sự sẽ để ý một chút, giống như lần gặp mặt bạn trai cô ấy trước đó vậy.
Nhưng lần này đổi thành Ngô Phi Dược, tính chất lại không giống nhau.
Vai vế lớn hơn mình, đương nhiên là không thể chỉ trỏ.
“Con đừng nói như vậy, trong mấy năm này, nó đều tách rời với xã hội, có thể sẽ không nhìn thấu những người này.”
“Con thử một chút, sẽ cố gắng hết sức.”
Hơn 10h sáng, 100 chiếc xe Sagitar màu trắng chạy về phía viện phúc lợi Lam Thiên.
Người lái xe là người phụ nữ có vẻ thành thục với kiểu tóc lượn sóng, trên người mặc áo lông, dáng người no đủ.
Mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng dáng người rất ăn điểm.
Người phụ nữ tên là Bạch Tĩnh, là đối tượng gặp mặt hôm nay của Ngô Phi Dược.
Đôi vợ chồng trung niên kia là cha mẹ của cô, Bạch Dũng Quân và Triệu Lệ.
"Con gái, mẹ nói con nghe, người đàn ông gặp mặt hôm nay, con phải nắm cho chắc, tuyệt không thể làm ra chuyện sai lầm." Triệu Lệ nói."
“Mẹ, ảnh của người đàn ông kia con đã xem, cũng không thấy dễ nhìn lắm, hơn nữa còn không có việc làm, quan trọng nhất lại là đi ra từ cô nhi viện.” Bạch Tĩnh nói:
“Dù nói thế nào, con cũng là người làm việc trong công ty top 500 thế giới, ngày nào cũng đến mấy chỗ như Starbucks và quảng trường Vạn Đạt. Mẹ cảm thấy anh ấy có thể xứng với con sao? Nếu không phải là mẹ tự mình đồng ý chuyện này, hôm nay con cũng không tới.”
“Con đúng là nông cạn mà.” Triệu Lệ nói:
“Mẹ nói cho con, người tên là Ngô Phi Dược này tuy rằng không được tốt lắm, nhưng mà cậu ta có một người em trai rất khó lường, nghe nói còn mở công ty, vô cùng có tiền, cô nhi viện này đều là do cậu ấy cung cấp.”
“Thật hay giả vậy? Cô nhi viện nhà bọn họ cũng không nhỏ, chi tiêu trong một năm ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn đi.”
“Từng này còn ít, tình huống của cô nhi viện còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta.” Triệu Lệ nói:
“Điều quan trọng nhất chính là, cô nhi viện bên kia sắp phải di dời, sẽ có một khoản tiền phá dỡ, nhất định có thể chia cho con.”
“Hơn nữa em trai của cậu ta còn vô cùng có tiền, nếu như hai người các con kết hôn, còn không phải sẽ tặng lễ một căn phòng nhỏ và một chiếc xe sao.”
“Mẹ con nói không sai, nhưng nhà thì nên chọn tại Trung Hải, vậy mới đáng tiền, mà em trai của cậu ta còn mở công ty tại Trung Hải. Đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ các con, về sau cũng không cần lo lắng vì chuyện tiền bạc nữa.”
Người nói chuyện là Bạch Dũng Quân, đang nhắm mắt dưỡng thần bên tay lái phụ, trên người lộ ra dáng vẻ giang hồ vô lại.
“Nếu như hai người đã nói như vậy, sao con lại phải kết hôn với anh ta, trực tiếp tìm em trai của anh ta chẳng phải là được rồi sao.”
“Con cho rằng mẹ không muốn sao.” Triệu Lệ nói:
“Em trai của cậu ta đã có đối tượng, không có cách nào giới thiệu với con được, cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, tìm anh trai của cậu ta. Đến lúc đó, nếu con có thể nắm hết tiền trong tay, sau này có thể sống thoải mái hơn, mẹ cũng không cần mỗi ngày đều bị phòng bên khinh bỉ.”
Ánh mắt Bạch Tĩnh di chuyển, trong lòng oán thầm:
“Có bạn gái thì thế nào, cướp anh ta về không phải là được rồi sao.”
------
Dịch: MBMH Translate