Ước chừng nửa giờ sau, Bạch Tĩnh lái xe đến cô nhi viện.
Nhìn thấy thiết bị của cô nhi viện cùng mấy chiếc xe đang đỗ ngay ngắn.
Bạch Tĩnh chỉ biết nhìn mà trợn tròn mắt.
“Đây đều là xe của cô nhi viện sao?”
“Đều là do em trai của Ngô Phi Dược mua.” Triệu Lệ nói: “Hiện tại con biết người ta có tiền chưa.”
“Đây nào chỉ là có tiền a!” Bạch Tĩnh kích động nói:
“Trước đó con có đi triển lãm xe hơi, từng thấy chiếc xe buýt Mercedes kia, hình như là hơn 4 triệu.”
“A? Chiếc kia xe buýt kia đắt như thế sao?”
“Hình như thật sự rất đắt, dù sao cũng là Mercedes-Benz, không thể rẻ được.”
Sau khi biết giá của chiếc xe buýt kia, người nhà họ Bạch bắt đầu suy xét lại đối với nguồn tài chính của Lâm Dật.
“Em trai của cậu ta có tiền như vậy, muốn 660 ngàn tiền sính lễ có phải là hơi ít hay không?” Bạch Dũng Quân hỏi.
“Em cũng cảm thấy như vậy. Nếu không thì nâng lên 880 ngàn đi.” Triệu Lệ nói: “Xe hơn 4 triệu cũng mua được, nhất định cũng không thiếu chút này.”
“Nhà cũng phải lớn một chút, ít nhất cũng phải 200 mét vuông trở lên.” Bạch Dũng Quân nói:
“Xe cũng không thể thấp hơn 500 ngàn, tóm lại chính là cố gắng lấy nhiều một chút. Con gái chúng ta ưu tú như vậy, một người không có công việc như cậu ta, nếu như không cho thêm chút, tuyệt đối không thể gả!”
“Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.” Triệu Lệ nói:
“Đến lúc đó, hai người đừng nói chuyện, để mẹ đàm phán với bọn họ cho.”
“Sau này con có thể có được cuộc sống tốt hay không, đành phải nhờ mẹ rồi.”
Vào trong sân, Triệu Lệ cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Vương Thúy Bình.
Nói rằng mình đã đến, chờ bọn họ tới đón.
Mà bàn cờ giữa hai nhà lúc này đã bắt đầu.
Nếu như chủ động đi vào, thì sẽ quá thấp kém, nhất định phải để người ta ra đón.
Mấy phút đồng hồ sau, Vương Thúy Bình, Triệu Toàn Phúc, Lâm Dật và Ngô Phi Dược đi ra từ bên trong.
Khi nhìn thấy Lâm Dật, Bạch Tĩnh quả thực bị kinh diễm một phen.
Nhìn cách ăn mặc liền biết, từ trên xuống dưới, không thể dưới 200 ngàn.
Đây chắc là người em trai có tiền kia của anh ta.
Vốn dĩ suy nghĩ của Bạch Tĩnh là sau khi ở cùng một chỗ với Ngô Phi Dược, sẽ nghĩ biện pháp thu em trai của anh ta vào lòng bàn tay.
Nhưng sau khi nhìn thấy giá trị nhan sắc và khí chất của Lâm Dật liền đánh trống lui quân.
Người đàn ông như vậy, cho dù mình có bỏ ra 1 triệu để sửa dung mạo, cũng chưa hẳn là có thể chinh phục.
Việc đào chân tường này chỉ sợ là không khả thi.
Vẫn nên bỏ chút tâm tư vào người Ngô Phi Dược thì hơn.
Ngoại hình của Ngô Phi Dược cũng không xấu, chỉ là có chút tang thương, nhìn thì thành thật chất phác, cũng không còn là thiếu niên ngang ngược như trước kia nữa.
Nhưng loại người giống như Ngô Phi Dược này lại được ít người ưa thích.
Tra nam giống như Lâm Dật mới là hàng bán chạy.
Thậm chí sau khi cặn bã với người ta, đối phương sẽ nói một câu, là tôi làm không tốt.
“Chị Bình, đây là lần đầu tiên tôi đến cô nhi viện này của chị, không nghĩ tới chị lại có thể quản lý nó sinh động như này, thật sự là không tầm thường.” Triệu Lệ khách khí nói.
“Chỉ là mỗi ngày đều làm việc mù quáng, nào có tốt như chị nói.”
Vương Thúy Bình nói: “Chúng ta vào nhà trò chuyện đi, bên ngoài quá lạnh.”
“Được, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Vương Thúy Bình đón người Bạch gia vào văn phòng.
Ở cô nhi viện, bình thường lúc nói chuyện nghiêm túc đều sẽ tới nơi này.
“Đến đây, em rể uống trà đi, tôi vừa mới pha.” Người một nhà ngồi xuống, Triệu Toàn Phúc nói.
Bởi vì có chút thân thích với Triệu Lệ nên Triệu Toàn Phúc gọi Bạch Dũng Quân là em rể.
Nhìn thấy Triệu Toàn Phúc pha trà, hai mắt Bạch Dũng Quân tỏa sáng.
Đây chính là Đại hồng bào đỉnh cấp, nghe nói trên thị trường có giá hàng trăm ngàn.
Tại mảnh đất Quảng Châu này, không có mấy người có thể uống loại trà này.
“Anh rể khách khí rồi.” Bạch Dũng Quân cười nói.
Với lại trong quá trình này, Lâm Dật cũng không nói lời nào, chỉ đang quan sát Bạch Tĩnh.
Nhìn khí chất thì thấy giống với mấy CBD chỉ biết dán vào lãnh đạo.
Nhưng nhìn dáng vẻ thì lại giống với mấy cô gái ở hộp đêm và khách sạn.
Lâm Dật thầm bĩu môi, lấy tính cách đơn giản của anh trai, có thể khống chế dạng người này hay không, thật sự là khó nói.
Nhưng Lâm Dật cũng không thể hiện ra mặt chút cảm xúc gì.
Có lẽ là mình đã nhìn lầm, tóm lại cứ nhìn kỹ trước rồi hẵng nói.
“Tiểu Lệ à, hai nhà chúng đều là quen biết, hơn nữa còn có quan hệ thân thích, chúng ta nói vào vấn đề chính đi.” Vương Thúy Bình nói:
“Chuyện của con trai tôi, trước đó cũng đã nói qua với em, mới trở về từ nơi khác, năm sau sẽ tìm việc làm, khẳng định sẽ không ở nhà. Nếu như hai chúng nó kết hôn, sau này nó nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình.”
Vương Thúy Bình vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là rất hài lòng đối với Bạch Tĩnh.
Dáng người cao, lớn lên còn dễ nhìn, quả thực rất tốt.
Nếu như có thể thành đôi, vậy sẽ rất hoàn mỹ.
Lâm Dật bĩu môi, cảm thấy mẹ mình quá không bình tĩnh, cũng quá thành thật.
Loại chuyện như xem mắt này, cũng giống như là mua quần áo vậy.
Nếu như bạn tỏ ra rất muốn mua, vậy sẽ không có cách nào mặc cả.
Trái lại, có thể giảm xuống rất nhiều.
Với lại lúc xem mắt, nếu như biểu hiện rất hài lòng, như vậy bảng giá đàm phán đương nhiên sẽ dâng lên như nước.
“Đứa nhỏ Phi Dược này, sau này sẽ tìm việc làm, vậy giờ tính toán đến đâu rồi.” Triệu Lệ hỏi.
“Dự định ở lại Quảng Châu, vừa lúc Tĩnh Tĩnh cũng làm việc tại Quảng Châu, rất phù hợp.”
“Nhưng Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi sau này dự định phát triển ở Trung Hải.” Triệu Lệ gián tiếp đưa ra ý nghĩ của mình.
Xem như đang nói cho Vương Thúy Bình, chúng tôi sau này muốn sinh sống làm việc tại Trung Hải, nếu như các ngươi muốn kết thành đôi, thì phải mua nhà tại Trung Hải.
“Chuyện này...”
Chuyện này khiến cho Vương Thúy Bình có chút không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì bà không muốn để cho Ngô Phi Dược đi.
Con của mình, dù sao vẫn muốn nó ở bên cạnh mình, khi có chuyện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“Quảng Châu không phải cũng rất tốt sao, mấy năm này phát triển cũng không tệ, cảm giác cũng không kém Trung Hải là bao.”
“Bởi vì cái gọi là người thường thì hướng chỗ cao mà đi, nước thì hướng chỗ thấp mà chảy, Trung Hải là chỗ tốt nhất Trung Quốc, người trẻ tuổi dù sao cũng phải xông pha một lần.”
“Dì nói rất đúng, đi Trung Hải phát triển quả thật không tệ.” Lâm Dật nói tiếp.
Thấy Lâm Dật nói chuyện, trên mặt ba người Bạch gia đều lộ ra ý cười.
Dù sao cậu ta là người có tiền nhất ở đây, trọng lượng lời nói đương nhiên là cao hơn những người khác.
“Con trai trưởng, con nghĩ thế nào? Nếu không con cứ đi Trung Hải đi, vừa lúc Tiểu Dật cũng ở đó, hai anh em các con cũng có người làm bạn, lúc làm việc cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Mẹ ở chỗ này cũng yên lòng.”
“Vậy sau khi Tiểu Nguyệt lấy chồng, ai sẽ chăm sóc hai người đây.” Ngô Phi Dược nói:
“Mẹ cũng không thể để nó mỗi ngày đều về nhà mẹ đẻ được.”
“Tên nhóc này, nói mê sảng gì vậy, chân tay mẹ và ba con vẫn còn linh hoạt, còn chưa tới lượt các con chiếu cố đâu, trước cứ lo cho mình đã.”
Ấn tượng của Vương Thúy Bình đối với Bạch Tĩnh không tệ, cộng với tuổi của Ngô Phi Dược quả thật có chút lớn, cho nên muốn thúc đẩy hôn sự này.
Một số yêu cầu không quá quan trọng, bà cũng không để ý.
Chỉ cần con trai hạnh phúc là được rồi.
Lâm Dật một tay chống đầu, ngồi ở một bên không nói chuyện.
Cảm giác cả gia đình này hình như đều có chút tâm cơ.
------
Dịch: MBMH Translate