“Không hề tham rẻ mà.” Hà Viện Viện nói:
“Chúng em đều chọn mua loại đắt nhất, tổng cộng bỏ ra gần 10 ngàn đó.”
“Cái gì? Bỏ ra gần 10 ngàn sao?”
Đại tỷ hàng xóm đã có chút đứng ngồi không yên, “Chị cảm giác những thứ này không thể đến 10 ngàn được.”
“Không thể nào.”
“Đây đều là tàn phẩm, cho dù các người có trồng vào đất, cũng không nhất định có thể nở hoa kết trái, cho dù có thể ra quả cũng không nhất định có thể ăn được, cho nên không có tác dụng gì, còn lãng phí công sức, cho nên không đáng tiền.” Đại tỷ hàng xóm nói:
“Sau này lúc mua hạt giống, không nên mua qua mạng, đều là gạt người cả, nên đến trong tiệm nhìn một chút rồi chọn cho cẩn thận. Chị đoán mấy cây ăn quả mà các em mua kia cũng không chắc là đồ tốt, nếu như có thể bỏ thì bỏ đi.”
“Chúng em cũng không mua qua mạng.” Hà Viện Viện nói:
“Trên trấn không phải có một đại lý hạt giống tên là Song Phát sao, lúc sáng, chúng em mua ở đó.”
“Các em mua đồ ở Song Phát sao?” Vẻ mặt của đại tỷ hàng xóm không dễ nhìn lắm, “Đồ nhà bọn họ cũng được, lẽ ra không có khả năng bán loại tàn phẩm này mới đúng. Chuyện này là sao đây.” Đại tỷ trung niên lẩm bẩm một câu, “Cô gái, chàng trai, hai người chờ một lát, nhà lão Tôn bên cạnh có trồng cây ăn quả, rất hiểu rõ mấy chuyện này. Chị sẽ hỏi giúp các người một chút, để tránh gây ra hiểu lầm.”
“Vậy thì cảm ơn chị.”
Đại tỷ trung niên cầm một nắm hạt giống rồi rời đi, mà mấy người Hà Viện Viện cũng không có nhàn rỗi.
Chụp mấy bức ảnh, chuẩn bị liên hệ người khác để hỏi một chút, như vậy sẽ càng đáng tin hơn.
Khoảng hai mươi mấy phút sau, hai bên đều có kết quả.
Bọn họ đều nói những hạt giống này có vấn đề, tất nhiên đều là hàng giả.
“Việc này nói tới cũng kỳ quái, đều là người cùng quê cùng làng, sao lại bán hàng giả được.”
“Đi hỏi một chút là biết.” Lâm Dật nói.
“Đúng, đi qua hỏi một chút.” Hà Viện Viện nói:
“Mẹ nó, thế mà dám bán thứ tàn phẩm cho lão nương, việc này tôi nhất định phải nói cho rõ ràng!”
“Viện Viện, em bình tĩnh chút.” Cao Tông Nguyên an ủi: “Chút chuyện nhỏ như vậy, không đáng để tức giận.”
“Chủ yếu đây đều là do em chọn a, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy không phải là đang đánh vào mặt em sao.”
“Việc nhỏ, việc nhỏ, anh đi xử lý là được.”
Lương Kim Minh tiện tay châm điếu thuốc, “Thật là mẹ nó đúng là thú vị, dám lừa gạt đến trên đầu anh Lâm, việc này nếu truyền đến Trung Hải, còn không phải làm trò cười cho người ta sao?”
“Đi thôi, đi qua nhìn một chút.” Tần Hán nói:
“Tôi muốn xem xem rốt cuộc là người nào mà lại trâu bò như vậy.”
“Tiểu tử, lúc các người đến, có thể khách khí một chút không, nói rõ lý do với bọn họ, đừng có đánh nhau.”
“Bọn họ bán hàng giả, chúng tôi còn phải bày ra vẻ mặt ôn hòa sao?” Lương Kim Minh nói.
“Tôi biết các người có lý, nhưng danh tiếng ông chủ của Song Phát trong trấn không tốt lắm, các người lại tời từ thành phố, tôi sợ các cậu sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Lương Kim Minh cười rộ lên, “Nói như vậy chúng tôi lại càng không sợ, tôi rất thích thu thập mấy kẻ thích giả trang như này.”
Sáu người cầm hạt giống, lên xe Lâm Dật, đi đến đại lý hạt giống Song Phát.
Mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy nam nhân viên bán hạt giống trước đó.
Nam nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lâm Dật và Hà Viện Viện đi vào, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Là muốn mua thêm giống mới à, muốn loại gì, trong kho chúng tôi đều có.”
Lương Kim Minh phất tay với nam nhân viên cửa hàng.
“Cậu qua đây, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
“Anh muốn hỏi chuyện gì?” Nam nhân viên cửa hàng cười đi tới, khách sáo nói.
Vẻ mặt tươi cười của Lương Kim Minh đột nhiên thay đổi, một chân đá vào người cậu ta. Cậu ta liền bị đá bay ra ngoài, khiến cho mấy kệ hạt giống đều đổ xuống.
“Con mẹ nó cậu cũng trâu bò đó nha, thế mà lại dám bán hạt giống giả cho anh Lâm? Có phải là cảm thấy thời gian qua sống quá thoải mái rồi, hay là cảm thấy chúng tôi không dám thu thập cậu?”
Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho mọi người đang xem đồ trong tiệm đều giật nảy mình.
Mới tới đã động thủ, đám người này đến để gây chuyện sao?
Nhưng đây là tiệm do Vu Đức Cường mở, mấy tên lưu manh này đến đây quấy rối, không sợ bị đánh sao.
Hơn nữa ở cái nơi không lớn là bao như trấn Tứ Phương này thì không bao lâu sau mọi chuyện sẽ truyền đến tai Vu Đức Cường.
Sau khi anh ta biết chuyện này, nhất định sẽ gọi người đến thu thập bọn họ, mấy người này muốn chạy cũng không được.
“Tôi, tôi không bán hạt giống giả.”
Nam nhân viên cửa hàng tự biết mình đuối lý, cũng không dám lớn tiếng ồn ào.
“Vậy cậu cảm thấy, là chúng ta không có việc gì mà đến đây tìm cậu sao?”
Lương Kim Minh cầm hạt giống, đập về phía nam nhân viên cửa hàng.
“Con mẹ nó cậu cho rằng tôi rất dễ tính đúng không?”
“Tôi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể là lúc lấy ra khỏi kho đã cầm nhầm, hiện tại tôi sẽ xử lý cho anh.”
“Bớt nói mấy câu vô dụng này với tôi đi, gọi ông chủ của các người tới đây. Việc hôm nay, nếu như không cho tôi lời giải thích thỏa đáng, ngày mai tôi sẽ san bằng nơi này.”
“Các người muốn làm gì, vậy mà dám ra tay đánh người, còn coi vương pháp là gì hay không!”
Người nói chuyện, đi xuống từ trên cầu thang, đỡ nam nhân viên lên, rồi đứng giằng co trước mặt Lương Kim Minh.
“Anh là ông chủ?” Lương Kim Minh nhướng mày hỏi.
“Tôi là quản lý ở đây, có việc các người có thể tìm tôi.”
“Nếu anh đã là quản lý, vậy tôi sẽ nói với anh, chuyện anh bán hạt giống giả có phải là nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?”
“Hạt giống giả sao? Người nào nói chúng tôi bán hạt giống giả?” Quản lý ra vẻ vô tội nói:
“Tiệm của chúng tôi đã đã mở được năm sáu năm tại trấn Tứ Phương này rồi, chưa từng bán một hạt giống giả nào. Hôm nay các người tới là muốn cố tình gây sự sao!”
“Con mẹ nó tôi không muốn tranh cãi vô ích với anh? Cụ thể đã xảy ra chuyện gì anh lại không biết sao?”
“Tôi thật sự không biết.” Quản lý không sợ hãi nói:
“Tôi chỉ biết là, việc buôn bán của chúng tôi có trời đất chứng giám, chưa từng làm qua chuyện gì trái với lương tâm. Ngược lại là các người, lại đến đây đánh người, có phải là muốn gây sự với chúng tôi hay không!”
Lương Kim Minh phủi phủi bụi trên áo, “Anh nói thế nào cũng được, tóm lại việc này, nếu như anh không có một lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ san bằng nơi này của các người.”
Nói xong, Lương Kim Minh liền đá vào cái giá bên cạnh, khiến cho tất cả hạt giống đều rơi xuống đất, cảnh tượng lộn xộn không chịu nổi, dần dần mất đi sự kiểm soát.
“Mẹ nó, chúng ta làm mua bán nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy có người dám tới đây quấy rối.”
Quản lý hét một tiếng: “Đóng cửa lại cho tôi.”
Thấy hai bên muốn động thủ đánh nhau, người mua đồ trong tiệm đều bị dọa chạy.
Nhân viên buôn bán và công nhân bốc xếp đều chạy tới, đứng trước mặt mấy người Lâm Dật, tỏ vẻ một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Lúc trước, sau khi quyết định bán hạt giống giả cho Lâm Dật, Vu Đức Cường đã dẫn người rời đi.
Anh ta không nghĩ tới, Lâm Dật lại tìm tới cửa nhanh như vậy.
Còn chuyện bị đánh ngày hôm đó, anh ta cũng không muốn nhắc đến nữa, cho nên mới không nhiều lời về chuyện của Lâm Dật.
Cho nên hiện tại, những người đứng trước mặt Lâm Dật đây mới đều không sợ hãi.
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Lương Kim Minh, cười ha hả nói:
“Giả trang xong rồi, thì để tôi động thủ thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate