Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 991 - Chương 989. Dạo Chơi Đồn Cảnh Sát Một Ngày

Chương 989. Dạo Chơi Đồn Cảnh Sát Một Ngày
Chương 989. Dạo Chơi Đồn Cảnh Sát Một Ngày

Lâm Dật đi lên phía trước, nhìn nam quản lý.

“Thật ra chuyện các người bán hàng giả, tôi cũng không quá tức giận. Các người đơn giản chỉ là thấy chúng tôi giống con nhà giàu, muốn lừa chúng tôi để kiếm thêm chút tiền. Chuyện này, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi đã tìm tới cửa rồi, mà các người còn giả trang, như này thì có chút quá mức.”

Nam quản lý nhìn Lâm Dật một chút, “Cậu bớt vu oan cho người khác đi, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng bán qua hàng giả. Cho dù là đồ vật có vấn đề, thì cũng là các người đã đánh tráo.”

“Vậy thì không còn gì để nói nữa.”

“Đương nhiên là không cần nói nữa, chúng tôi ở trấn Tứ Phương nhiều năm như vậy, cậu cho rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt lắm sao?” Nam quản lý nói:

“Nhưng chuyện làm ăn luôn coi trọng dĩ hòa vi quý, việc này chúng tôi không muốn tính toán với cậu. Cậu chỉ cần bồi thường gấp đôi cho chúng tôi, rồi đứng tại cửa chính nói lời xin lỗi trước mặt mọi người, thì tôi sẽ không truy cứu việc này nữa. Nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Hà Viện Viện lôi hai cái ghế qua, cùng Kỷ Khuynh Nhan ngồi sang một bên, trong lòng oán thầm: “Các cứ giả trang cho thỏa thích đi, nếu không sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

“Vậy nếu tôi không đồng ý với cách làm của ông thì sao?” Lâm Dật nói.

Nam quản lý nhún vai, một thân vô lại.

“Vậy thì động thủ giải quyết vấn đề đi, vừa lúc tôi cũng không muốn nhiều lời.”

Nói xong, nam quản lý vung tay lên, “Đánh cho tôi!”

Thấy tình huống không đúng, Hà Viện Viện kéo Kỷ Khuynh Nhan sang một bên.

Mà Lâm Dật cũng xông tới đầu tiên!

Dùng một chân đá về phía người đầu tiên xông tới.

Người kia bị một chân đá bay, những người khác đứng ở bên cạnh cũng bị giật nảy mình.

Ngay tại lúc những này người đang ngây người, Lâm Dật lại động thủ một lần nữa, không đến ba phút, đã đánh ngã tất cả những người này, không một ai có thể đứng lên.

Nhìn đám người rên rỉ trên mặt đất, nam quản lý bị dọa cho phát sợ.

Những người này đều là công nhân bốc vác trong tiệm, sức lực đều mạnh hơn người bình thường, thế mà đều bị người này đánh ngã?

Người đứng ở ngoài cửa xem náo nhiệt đều cảm thấy kinh ngạc đối với thân thủ của Lâm Dật.

Bọn họ đều là dân sinh sống trong trấn, đều hiểu khá rõ về người của đại lý hạt giống Song Phát.

Những người này đều không phải là lương thiện, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải gốc rạ còn ác hơn.

Két két _ _

Két két _ _

Két két _ _

Ngay lúc người trong trấn đang nghị luận ầm ĩ, chợt nghe tiếng thắng xe.

Phát hiện một chiếc Land Rover và hai chiếc xe cảnh sát đã đỗ tại cửa tiệm.

Ngay sau đó liền thấy Vu Đức Cường, mang theo mấy người mặc đồng phục đi vào trong tiệm.

“Các người đang làm gì vậy, dám đến tiệm của tôi để quấy rối sao!”

Nghe thấy có người nói chuyện, mấy người Lâm Dật quay đầu nhìn thoáng qua.

Phát hiện người nói chuyện chính là người bị mình đánh cho một trận vào năm trước, Vu Đức Cường.

Sự xuất hiện của anh ta, khiến cho Lâm Dật hiểu rõ nguyên do trong đó.

Đoán chừng anh ta đã sớm biết chuyện mình và Hà Viện Viện tới mua hạt giống, cho nên cố ý chơi mình.

Chỉ là phía sau anh ta, còn có mấy người mặc đồng phục, việc này xem ra đúng là có chút thú vị.

“Anh Cường, anh cuối cùng đã đến.” Nam quản lý kêu trời kêu đất.

“Đám người này tới gây sự, nói chúng ta bán hạt giống giả, không chỉ đập đồ trong tiệm mà còn đánh người. Nếu như anh đến chậm một bước thì có lẽ chúng em đã bị đánh chết mất.”

Vu Đức Cường nhìn Lâm Dật, giả bộ như không quen biết, “Người anh em, cậu đây là có ý gì, đồ của tiệm chúng tôi đều có xuất xứ rõ ràng, cậu dựa vào đâu mà nói tôi bán hàng giả?”

“Anh Cường, tôi đoán cậu ta là người được tiệm khác tìm tới, tráo hàng của chúng ta, sau đó cố ý lấy hàng giả đến vu oan cho chúng ta, loại này người thực sự quá đáng giận mà.”

“Tôi cũng đã đoán được chuyện này, cho nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nhất định phải xử lý nghiêm túc, bọn họ thực sự đã quá phận!”

Lúc này, Chu Ái Dân đi về phía Lâm Dật.

“Tôi là Chu Ái Dân, là người phụ trách đồn cảnh sát tại trấn Tứ Phương, hẳn là mấy người đã đánh người đúng không, cùng tôi về đồn trước đã.”

Mấy người Lâm Dật đưa mắt nhìn nhau, Tần Hán thiếu chút cười ra tiếng.

“Tôi con mẹ nó chỉ đến đây ăn một bữa ngỗng hầm thôi mà phải đến dạo đồn cảnh sát một chuyến, thật sự quá thua thiệt, ha ha.”

“Coi như là thể nghiệm cuộc sống đi.” Lương Kim Minh cười ha hả nói:

“Tôi lớn từng này rồi còn chưa từng vào đồn cảnh sát đâu.”

“Mấy người các người nghiêm túc một chút, đừng cười ha hả nữa. Nếu không tôi sẽ khiến cho tội của các người nặng thêm một bậc.” Chu Ái Dân nói.

“Tốt, tốt, tốt, mau tới bắt chúng tôi đi.” Cao Tông Nguyên không sợ hãi nói.

Chu Ái Dân không động đậy, nhìn Lâm Dật nói:

“Chiếc 570 kia là của cậu đúng chứ?”

“Là của tôi.” Lâm Dật nói.

“Có phải là do anh lái không.”

“Là tôi, có lời gì mời anh nói thẳng, đừng cứ nói một câu rồi lại dừng như vậy.”

Chu Ái Dân cũng không so đo nhiều với bọn họ, mà tiến đến trước mặt Lâm Dật, “Trên người cậu toàn là mùi rượu, cậu đây là uống rượu lái xe.”

“Thì ra anh muốn hỏi việc này.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:

“Anh muốn gán cho tôi tội danh uống rượu lái xe thì cứ việc nói thẳng, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là thành thật, nhất định sẽ thừa nhận.”

“Bới cợt nhả mấy điều này với tôi đi, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, cậu có phủ nhận cũng vô dụng!”

Chu Ái Dân nhìn những người khác, “Còn có mấy người nữa, đều đi với tôi một chuyến, thật là vô pháp vô thiên mà!”

Lâm Dật nhìn bọn người Tần Hán một chút, “Đi thôi mấy người, cùng nhau đi dạo một chút.”

“Đi thôi.”

Bọn người Tần Hán cười ha hả rồi đi ra ngoài, không có chút nào gọi là hoảng sợ cả.

Chu Ái Dân nhìn thoáng qua Vu Đức Cường.

“Tuy anh là người bị hại, nhưng anh cũng phải đi cùng chúng tôi một chuyến, để thực hiện việc lấy lời khai.”

“Được, được, được, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.” Vu Đức Cường nói:

“Những người này cũng quá vô pháp vô thiên rồi, ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng tôi.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý công bằng, đương nhiên sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi.”

“Vậy thì cảm ơn ngài.”

Nói xong, Vu Đức Cường cũng đi ra ngoài, lên chiếc Land Rover của mình.

“Học tỷ, chị sang ngồi bên em một chút, hai chúng ta chụp một tấm ảnh.” Hà Viện Viện nói:

“Đây là lần đầu tiên em ngồi xe cảnh sát đó, chúng ta phải chụp ảnh lưu niệm.”

Tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan cũng rất bình tĩnh.

Sáu người ngồi trên xe, tùy tiện lấy ra một người, đều có năng lực giải quyết này.

Cho nên cũng không có gì đáng lo lắng cả, chỉ cần xem Lâm Dật muốn xử lý chuyện này như thế nào thôi.

“Có ứng dụng làm đẹp không?”

“Đã được mở.”

Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện chụp chung một tấm ảnh.

“Tại sao chị cảm thấy chân của chị có chút mập, lúc em đăng lên nhớ sửa cho chị một chút.”

“Được rồi.”

Chu Ái Dân từ kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện.

Xem ra chính là mấy cô gái mới vào đời, một chút kiến thức cũng không có, ngồi trên xe cảnh sát rồi, vậy mà còn có tâm trạng chụp ảnh!

Đợi lát nữa đến đồn, cho mấy người đẹp mặt!

Thôn trấn không lớn, không đến vài phút đã chạy đến đồn cảnh sát.

Mà Hà Viện Viện cũng chỉnh xong ảnh, đăng lên trong vòng bạn bè.

Kèm theo dòng chữ “Chuyến du lịch một ngày tại đồn cảnh sát.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 989.
Bình Luận (0)
Comment