Chương 1366: Tình bạn của nam nhân
Chương 1366: Tình bạn của nam nhânChương 1366: Tình bạn của nam nhân
- Trước mắt thì ta chưa thử, không biết nếu so sánh toàn bộ thực lực của bản thân với Thâm Chỉ của hệ thống tu luyện truyền thống thì rốt cuộc là đã đến bước nào rồi.
Tân Mục suy nghĩ nói:
- Có điều cường giả của cảnh giới Lăng Tiêu đều muốn giết ta thì căn bản không thể nào làm được. Nếu như cường giả của cảnh giới Đế Tọa đều muốn giết ta, ta có thể bảo đảm chắc chắn rằng bản thân sẽ không chết.
Ánh mắt của Hư Sinh Hoa dừng lại trên khuôn mặt hắn, dường như muốn nhìn ra thật giả từ trong biểu cảm của hắn.
Tân Mục mỉm cười chân thành khiến cho Hư Sinh Hoa cảm thấy hẳn rất gợi đòn. Hư Sinh Hoa tức giận, không nhịn được muốn đánh hắn một cái, nói:
- Bây giờ xem ra, ta chính là thư rồi.
Nụ cười trên mặt Tân Mục càng sâu hơn.
Hư Sinh Hoa siết chặt nắm đấm, rồi từ từ thả ra, suy ngẫm nói:
- E rằng chỉ có Lam Ngự Điền mới có thể có cảnh giới ngang hàng để đấu với ngươi, nhưng mà không biết ai mạnh ai yếu đây. Khả năng là Lam Ngự Điền sẽ mạnh hơn một chút, phương pháp của ngươi với phương pháp của hắn trái ngược nhau, nhưng mà thiên phú của hắn lại cao hơn. Đợi đến khi hắn suy diễn ra Tổ Đình, vạn đạo nhất thể, đến khi đó thì ngươi không phải là đối thủ của hắn, bởi lẽ cảm ngộ của hắn đã sâu hơn rồi.
Nụ cười trên mặt Tân Mục cứng đờ.
Hư Sinh Hoa tiếp tục nói: - Chỉ có điều, nếu nói năng lực ứng biến và kinh nghiệm chiến đấu hắn lại kém xa ngươi. Hồn phách của hẳn thiếu mất một phần, hơi ngô nghê đần độn.
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tân Mục lại nở rộ lên.
Hư Sinh Hoa liếc nhìn nụ cười trên mặt hắn, tiếp tục nói:
- Nhưng đợi đến khi hắn tìm được tàn hồn, khôi phục được hoàn chỉnh, ngươi lại không phải đối thủ của hắn. Khi đó hắn là Ngự Thiên Tôn hoàn chỉnh, một Ngự Thiên Tôn có thể thống trị con đường tu luyện trăm vạn năm dựa vào trí tuệ! chỉ sợ Mà con đường tu luyện của ngươi sẽ bị người đời quên lãng, bởi vì người khác hoàn toàn không học được.
Nụ cười trên mặt Tần Mục lại cứng ngắc một lần nữa.
Hư Sinh Hoa lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: - Ta đã từng xem Hoạn Nhân Kinh của Long Kỳ Lân, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, quả nhiên rất hữu dụng. Mục giáo chủ, sắc mặt của ngươi còn đặc sắc hơn thần thông của ngươi nữa.
Hắn cười lên ha hả, tiếng cười thẳng thắn truyền khắp Thượng Thương Thần Tông.
Tần Mục hơi xấu hổ, sau đó cũng cười lên ha ha, giọng cười của hai người tràn ngập vui vẻ.
- Lam Ngự Điền đi đâu rồi?
Tần Mục hỏi.
Lần trước hắn tới Diên Khang đón đám người câm người mù tới Tổ Đình cũng không thấy Lam Ngự Điền đâu, lần trước nữa tới rèn kiếm gãy cũng không gặp được Lam Ngự Điền, vì thế mà trong lòng rất buồn bực.
- Giờ đây Lam Ngự Điền có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đương nhiên cũng có khả năng là đã lạc đường, không biết là ném bản thân mình đến nơi nào rồi.
Hư Sinh Hoa nói:
- Lần trước lúc ta gặp hắn là trong lúc hắn đang lạc đường, vừa hay đi ngang qua Thượng Thương Học Cung của ta, bởi vậy mới có cơ hội ngồi xuống đàm luận cùng hắn, lợi ích thu hoạch được không phải là ít. Lúc ấy hắn nói, què gia gia với U Thiên Tôn đã không thể dạy bảo được hắn nữa rồi, hắn muốn thử đi con đường của riêng mình, đến phá Phi Hương Điện.
Tần Mục sóng vai đi cùng hắn, Hư Sinh Hoa nói:
- Chư thiên nào cũng đều đã bị hắn làm loạn lên một phen, người lại hơi lóng ngóng, lạc đường cũng là chuyện nhỏ, nhưng còn có người đang đuổi giết hẳn nữa. Chẳng qua lần trước lúc ta nhìn thấy hẳn thì phát hiện ra U Thiên Tôn đang ở trong bóng tối bảo vệ hắn, chắc là không có trở ngại gì lớn đâu.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, người quan tâm Lam Ngự Điền nhất vẫn là U Thiên Tôn, có hắn ở đây, chắc chắn sẽ không xuất hiện rắc rối gì.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là Lam Ngự Điền đừng có chọc vào rắc rối lớn nào.
Hắn hơi đau đầu, bây giờ hồn phách Lam Ngự Điền không hoàn chỉnh, làm việc khá cứng đầu cứng cổ, chẳng chịu suy tính trước sau gì cả, không thể khiến người khác bớt lo được.
- Cho dù hắn hồ đồ động chạm đến Thiên Đình thì ta cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Hư Sinh Hoa nói:
- Con đường của hẳn với con đường của ngươi, tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu. Nhưng khác biệt với ngươi ở chỗ, ngươi dốc sức nơi hồng trần thế tục, còn trong lòng hắn không có bất cứ suy nghĩ nào khác, cứ như đi theo đạo tâm của mình qua lại trên thế gian, đi tìm hiểu bí ẩn của đại đạo. Cảnh giới của ngươi, ta còn có thể hiểu, nhưng mà cảnh giới của hắn, ta đã không còn hiểu gì nữa rồi.
Trong lòng hắn hơi mất mát, cho dù là có thể hiểu được cảnh giới của Tần Mục thì hắn cũng không thể mô phỏng theo.
Tân Mục đã dấn thân vào một con đường không giống người bình thường, cũng không có ai có thể đi cùng con đường mà hắn đã đi.
Con đường của Lam Ngự Điền đại diện cho con đường mà người tu luyện muốn đi ở tương lai hàng vạn năm, thậm chí là hàng chục hàng trăm vạn năm, đương nhiên con đường này cũng cao siêu quá ít người hiểu, nhưng suy cho cùng thì vẫn có người đồng hành.
Mà con đường của Hư Sinh Hoa giống như là sự tổng kết và phát huy của con đường tu luyện trăm vạn năm nay từ Long Hán cho đến nay.
Hắn tiếp thu cái cũ và mở ra con đường mới, thành tựu ở tương lai cũng rất phi phàm.
Tần Mục ở lại Thượng Thương Thần Tông giao lưu trao đổi với hắn.
Trao đổi với Hư Sinh Hoa là một việc vô cùng sảng khoái, hiện nay hai người bọn họ đều là thiên tài hiếm có, nội tình kín đáo, cách nhìn phi phàm.
Trong bọn họ, một người tính cách rộng mở, tư duy khác biệt, một người tính cách trầm ổn, lối suy nghĩ kín đáo, vừa hay hình thành thế bổ sung lẫn nhau. Khoảng thời gian này Tần Mục ở cùng một chỗ với Hư Sinh Hoa, thậm chí Hư Sinh Hoa còn không để ý tới cả vợ con, Kinh Yến với Hư Mộng Tình tìm đến đều bị hắn đuổi trở về.