Chương 1462: Đạo bất đồng (2)
Chương 1462: Đạo bất đồng (2)Chương 1462: Đạo bất đồng (2)
Yên Vân Hề ngơ ngác, tất cả trí tuệ dùng cho việc cầu đạo?
Trên đời này, rất ít người có tâm tư thuần khiết như vậy. Mười Thiên Tôn thông minh, nhưng bọn họ ham mê quyền thế, nửa đời người của bọn họ đều dùng tư duy để nắm giữ quyền hành trong tay. Ngự Thiên Tôn thông minh, nhưng thông minh của hắn dùng vào tích hợp thế lực trong thiên hạ, phát triển chủng tộc Hậu Thiên.
Khai Hoàng dạo bước, không nhanh không chậm nói:
- Ta cũng thông minh, nhưng ta cũng phải cân nhắc giữa thị phi và lựa chọn. Văn Thiên Các thông minh, nhưng hắn lại quan tâm đến cải cách biến pháp, quan tâm đến dân sinh thiên hạ. Mục Thiên Tôn cũng thông minh, nhưng thông minh của hắn lại dùng để cầu sinh cho dân chúng một con đường sống. Một người thuân khiết như Lam Ngự Điền, không cần nhiều nhưng nhất định phải có. Chỉ có những người như vậy mới giúp cho thời đại tiến bộ và phát triển được.
Yên Vân Hề nhìn Lam Ngự Điền đang tìm hiểu thần thông đạo pháp, truyền đạo cho đệ tử, không ít người từ Vô Ưu Hương và Tạo Vật Chủ bị hắn hấp dẫn, bất tri bất giác đi theo hắn, lúc này, đệ tử của hắn đã tới năm ngàn người!
Yên Vân Hề chần chừ nói:
- Lam Ngự Điền đi tới chỗ chúng ta, chúng ta cũng nên...
- Kệ hắn đi.
Khai Hoàng cười nói:
- Đối với người như hắn, hắn muốn tài nguyên gì, cho hắn, hắn có yêu cầu gì, thỏa mãn hẳn, hẳn muốn đi đâu, tùy hắn, đừng quản hắn. Hắn muốn tới thì tới, chúng ta lấy lễ tiếp đón, hắn muốn đi thì đi, chúng ta cũng không cần giữ lại.
Yên Vân Hề đồng ý, nói:
- Nếu hắn muốn mang Thần Nhân Vô Ưu Hương của chúng ta đi...
- Vậy thì để bọn họ đi.
Khai Hoàng nói:
- Tương lai, những người này sẽ trở về. Khi trở về, tất cả bọn họ sẽ làm cho chúng ta lau mắt mà nhìn vì những thành tựu phi thường mà họ đạt được. Nếu ta đi được, ta cũng muốn theo Lam Ngự Điền, nhưng ta không đi được.
Yên Vân Hề ngạc nhiên, rồi lại quay sang nhìn Lam Ngự Điền, lẩm bẩm:
- Thật là một người kỳ quái...
- Hắn cũng không kỳ quái, kỳ quái là chúng ta đó Tử Hà.
Khai Hoàng cảm khái nói: - Chúng ta bị phàm trần tục thế ngăn trở, không ung dung tự do bằng hẳn, ta hâm mộ hắn.
Yên Vân Hề cười nói:
- Ta thì không hâm mộ hẳn.
Khai Hoàng giật mình.
- Ai cũng giống như hắn thì không còn kẻ yếu nữa, nhưng không ai có thể cũng như hắn được.
Yên Vân Hề nói:
- Hắn là một kẻ nghiên cứu cầu đạo, nhưng không phải là một kẻ dẫn dắt chủng tộc. Là một kẻ dẫn dắt chủng tộc thì phải gánh vác trách nhiệm và gánh nặng trên vai càng ngày càng nhiều.
Khai Hoàng khuyên nhủ nàng, cười nói:
- Ngươi yên tâm. Mặc dù ta hâm mộ hẳn, nhưng ta sẽ không trở thành hắn. Ta có trách nhiệm của ta, loại người như chúng ta xuất hiện để cho người như Lam Ngự Điền chuyên tâm cầu đạo.
Tân Mục đi ra khỏi vùng đất Thái Hư, không đi được bao xa thì tới lối vào của Thái Hư.
Hắn quay đầu lại nhìn lại thì thấy vùng đất Thái Hư ở ngay dưới chân.
Hư Không sụp đổ, vùng đất Thái Hư bại lộ trước mặt Thiên Đình, không thủ được, chỉ có thể dựa vào cầu Hư Không để kéo dài thời gian, nhưng không biết kéo dài được bao lâu.
Nếu đi bộ từ cửa Thái Hư đến Thiên Đình thì mất vài tháng.
Địa hình của Thái Hư đặc thù nên không thể lợi dụng cầu Linh Năng Đối Thiên để truyền vật tư, vì vậy, quân đội Thiên Đình đến đây phải mất từ nửa năm đến hơn một năm.
Nhưng đối với Thiên Tôn thì chỉ mất vỏn vẹn vài ngày đi đường để đánh thẳng tới vùng đất Thái Hư!
Đây là một chuyện rất nguy hiểm!
Lúc trước Khai Hoàng còn lợi dụng an nguy của Thiên Đình để uy hiếp những Thiên Tôn khác, đó là vì khoảng cách từ Thiên Đình đến vùng đất Thái Hư quá xa, Thiên Tôn bôn ba qua lại mất rất nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ lộ trình rút ngắn đi rất nhiều, lúc nào vùng đất Thái Hư cũng có thể gặp phải nguy cơ bị tiêu diệt!
- Muốn bảo vệ cầu được Hư Không thì phải có Nguyệt Thiên Tôn. Dù sao thì cầu Hư Không đối diện ba gian nhà do nàng chế tạo.
Tân Mục nhíu mày, thương thế của Nguyệt Thiên Tôn chưa lành, nàng bị gãy hai chân, để nàng đối mặt với hung hiểm như vậy, Tân Mục cũng không đành lòng. Có lẽ Thái Thủy có thể chữa trị vết thương của Nguyệt Thiên Tôn. Nhưng chắc chắn điều kiện của Thái Thủy rất khắc nghiệt, đồng thời hiện tại Thái Thủy chưa xuất thế...
Hắn nhíu mày, Cổ Thân Thái Thủy đã trở nên vô cùng cẩn thận sau khi bị Thái Sơ Thiên Đế cầm tù tại Chiêu Dương Điện nhiều năm như vậy, đồng thời hắn cũng cực kỳ thế tục, chắc chắn hắn sẽ coi đây là một lời đe dọa mà đưa cho Tần Mục điều kiện không chấp nhận được.
Muốn khuyên hắn xuất thế chữa thương cho Nguyệt Thiên Tôn, gần như đó là chuyện bất khả thi!
- Thôi thì để ta đến Tổ Đình một chuyến xem y thuật của dược sư gia gia đối phó được với đạo thương không.
Tần Mục hạ quyết tâm, hắn lấy lồng đèn của Nguyệt Thiên Tôn đi về phía Thiên Đình, nếu dùng lồng đèn này đi thì chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi là tới được Thiên Đình rồi.
Trên đường đi tới Thiên Đình, hắn đột nhiên nghĩ:
- Không biết Thái Đế thế nào rồi...
Thái Đế và Hạo Thiên Tôn lưỡng bại câu thương, thương thế của hắn chắc chắn không nhẹ hơn Hạo Thiên Tôn, thậm chí còn nặng hơn!