Chương 1472: Khai quật tiền sử
Chương 1472: Khai quật tiền sửChương 1472: Khai quật tiền sử
- Câm gia gia, bảo vật mà trời đất sinh dưỡng có sức mạnh như vậy sao?
Tân Mục hỏi.
Người câm lắc đầu, khoa tay múa chân một lúc, người mù nói:
- Nói tiếng người.
Người câm nói:
- Không có sức mạnh to lớn như vậy! Có lẽ những bảo vật khác trong mạch khoáng này được sinh ra bên trong Thần Khoáng, nhưng mà tuyệt đối không thể sinh ra được Thần Cung bên trong kia! Có thể là do chính hung uy của Thần Cung đã tạo ra Thần Khoáng, rồi tạo ra thần binh bên trong mạch khoáng!
Sơ Tổ Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Mục Nhi, Yên Nhi, trong nơi này ba người chúng ta có tu vi cao nhất, chúng ta vào thăm dò hung binh mạnh mẽ này xeml Những người khác ở lại đây!
Người câm mang theo cái rương, liếc nhìn hắn một cái:
- Các ngươi đi thì có ích lợi gì? Không có Thiên Công, ba người các ngươi buộc chung một chỗ cũng cũng chẳng làm gì được hung binh, chỉ có thể đứng hứng đạn!
Sơ Tổ Nhân Hoàng nhướng mày, nhưng không lên tiếng.
Người mù cười nói:
- Nếu không có Thần Nhãn và trận pháp của ta, chắc chắn các ngươi sẽ gặp nạn.
Sơ Tổ nuốt hận, nói:
- Các ngươi đi ở phía sau bọn ta, đừng xông vào.
- Nếu các ngươi bị thương thì có phải cần người chữa trị không? Dược sư tiến tới góp vui, cười nói.
Sơ Tổ Nhân Hoàng bất lực, nói:
- Dược sư tiên sinh đi theo cũng được, không thể nhiều hơn nữa. Vả lại, ta cũng khó có thể bảo vệ các ngươi.
Thái Thủy Chi Noãn cười nói:
- Mục Thiên Tôn, trưởng bối nhà các ngươi đều tò mò vậy sao? Chẳng lẽ không biết nơi này hung hiểm à?
Hắn dùng ngôn ngữ của Thái Thủy, ngoại trừ Tân Mục, những người khác hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ nghe thấy những âm thanh kỳ quái phát ra từ quả trứng này.
Người câm, người mù và dược sư ngay lập tức tụ tập xung quanh, nghiên cứu xung quanh quả trứng biết nói này.
- Phía trên có một số hoa văn, có lẽ có thể sao chép lại và sử dụng để luyện bảo vật đấy. Vỏ trứng này rắn chắc ghê!
Người câm gõ trứng, cảm thán. - Bên trong có gì đó kỳ lạ!
Người mù nhìn chằm chằm vào Thái Thủy Chỉ Noãn, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong là thứ gì, nhưng không thấy rõ lắm.
- Dùng làm thuốc được không?
Dược sư nâng cằm suy tư nói.
Tân Mục lấy lồng đèn đưa cho Yên Nhi, liều mạng nhét Thái Thủy Chi Noãn đưa cho Sơ Tổ Nhân Hoàng, nói:
- Sơ Tổ lấy dùng để phòng thân, cái này chắc chắn lắm.
Sơ Tổ thận trọng, nói:
- Ta có thể tự vệ.
Tân Mục liều mạng cưỡng ép đưa cho hắn, Sơ Tổ đành phải dùng nguyên khí nâng Thái Thủy Chi Noãn lên. Bên trong Thái Thủy Chi Noãn lại truyền tới một âm thanh liên hồi không rõ ý nghĩa, còn tưởng rằng người trong trứng đang chửi bới Tân Mục. "Hình như mối quan hệ giữa Mục Nhi và Cổ Thần trong noãn không hòa thuận cho lắm." Trong lòng ai cũng thầm nghĩ.
Tân Mục mở lĩnh vực Thần Tàng ra để người câm, người mù và dược sư đi vào bên trong lĩnh vực của mình, dặn dò:
- Các ngươi đứng bên trong mạch khoáng Hỗn Độn, ở nơi đó có hai mảnh vỏ trứng. Chúng là vỏ trứng do Thái Dịch để lại, có thể bảo vệ các ngươi chu toàn.
Người mù và đám người khác được hắn bảo vệ, mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng biết hắn thần thông quảng đại, vượt xa bọn họ, vì vậy bản thân đành phải đến lĩnh vực Thần Tàng bên trong Tổ Đình ẩn nấp cho tốt.
Bọn họ đi xuống mạch khoáng, đi thẳng vào trong vùng sơn cốc đã bị nổ tung kia.
Sơn cốc sâu hun hút tựa như là một lòng chảo, khắp nơi đều có núi vỡ vụn, đám người quan sát xung quanh, trong lòng Tân Mục đột nhiên khẽ động, phi thân lên đỉnh một ngọn núi đổ rồi nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy ngọn núi này cực kỳ bằng phẳng giống như là bị ai đó dùng vũ khí sắc nhọn chặt đứt đi.
Tân Mục lấy thanh kiếm gãy ra, suy nghĩ vừa lóe lên thì kiếm gãy bành trướng, hóa thành một thanh trường kiếm, kiếm quang hơn mười dặm nhẹ nhàng chém về phía ngọn núi vỡ nát!
Thần kiếm của hắn đột nhiên gặp phải lực cản lớn, kiếm quang xuyên vào nửa ngọn núi, khó mà tiếp tục, không cách nào cắt đứt ngọn núi này!
- Thực lực người để lại dấu vết này mạnh hơn ta rất nhiều, thấp nhất cũng là cảnh giới Lăng Tiêu đỉnh phong! Hơn nữa từ mặt cắt của ngọn núi này, chắc hẳn không phải là do Tạo Vật Chủ để lại.
Hắn rút thần kiếm về, thấp giọng nói: - Thần thông của Tạo Vật Chủ thời kỳ Thái Cổ rất thô, không hề tinh xảo như vậy. Có điều theo lý mà nói, Tổ Đình tại thời kỳ Thái Cổ đã bị Thái Sơ Thiên Đế dẫn theo Cổ Thần tới phong ấn, người Long Hán về sau không có khả năng để lại những dấu vết này...
Sơ Tổ Nhân Hoàng đã đi đến một vách đá nát phía trước, sườn núi kia nứt toác, vách núi trước sau trong suốt có hình dạng như một dấu bàn tay, cao trăm trượng, nhưng mà kỳ lạ chính là cái dấu bàn †ay này có sáu cái ngón tay.
Sơ Tổ Nhân Hoàng thúc giục Thiên Địa Tâm Thánh Quyết, vỗ vào vách đá bên cạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, vách núi kia khẽ rung nhẹ một cái, hiện ra một chưởng ấn, nhưng hắn cũng không đánh xuyên qua được.
Sơ Tổ Nhân Hoàng nhíu mày.
Yên Nhi đi tới dưới chân vách núi, sờ vách đá, chỉ thấy có rất nhiều đá vụn sâm màu rơi xuống, giống như là than, lại giống là tro tàn hóa đá. - Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Dược sư hỏi.