Chương 1473: Khai quật tiền sử (2)
Chương 1473: Khai quật tiền sử (2)Chương 1473: Khai quật tiền sử (2)
Không ai trả lời hắn.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được đáy sơn cốc.
Các vách đá bị cắt ở đây còn nhiều hơn, dường như đã trải qua một trận chiến cực kỳ kinh khủng, trong chiến trường, nhiều tồn tại cường đại đã chiến đấu long trời lở đất tạo thành cảnh tượng kỳ dị ở nơi đây.
Nhưng có một điều kỳ lạ, trận địa chiến trường của Tổ Đình nơi này bị chôn sâu dưới lòng đất.
Bọn họ đứng trong sơn cốc ngước đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời như một cái giếng, vách giếng cao tới ngàn trượng. Trong sơn cốc không hề tối, có ánh sáng tản ra từ Thân Cung ở phía trước họ, mọi người lần theo ánh sáng tiến lên, đột nhiên thần quang chuyển động, nhanh chóng lao về phía bọn họ.
- Kiếm Thiên Cung!
Tân Mục khẽ quát một tiếng, những thần quang kia giống như cá bơi trên không trung, tốc độ cực nhanh, tới lui như ánh sáng, như điện.
Thần quang xâm nhập vào lĩnh vực Thần Tàng của hắn. Chỉ kiếm quang nổ ra từ bên trong Kiếm Thiên Cung, leng keng leng keng giống như ngọc trai rơi trên đĩa ngọc, mưa to đập vào hoa lê, những âm thanh vang dội truyền đến, kiếm quang va chạm cùng những lưu quang đó!
Kiếm quang như một bầy ong, lại giống như dòng lũ, xoay xung quanh lĩnh vực Thần Tàng, va chạm dữ dội cùng với thần quang đó. Thiên Cung hiện lên sau lưng của Sơ Tổ Nhân Hoàng, xung quang hẳn lập tức đất trời nghiêng ngả, không gian xoay tròn, từng luồng thần quang bị hủy diệt trong sự sụp đổ của trời đất.
Yên Nhi đang cầm lấy chiếc lồng đèn, những lưu quang kia còn chưa đến bên cạnh nàng, bị ánh sáng bên trong lồng đèn chiếu một cái, không biết được đưa đến đâu.
Trái lại nàng là người thoải mái nhất.
Bọn họ càng lúc càng đi vào sâu, khoảng cách càng ngày càng gần nguồn thần quang. Thần quang lưu chuyển trên không trung công kích bọn họ càng ngày càng kịch liệt!
Kiếm Thiên Cung của Tân Mục đã khó có thể ngăn cản, bất đắc dĩ phải điều động mười tám tòa Thiên Cung của mình, thậm chí ngay cả Huyền Đô, U Đô, Nguyên Đô, đại đạo Tứ Cực Thiên cũng huy động toàn bộ để ngăn cản thần quang xâm nhập.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thân quang xâm nhập vào lĩnh vực Thần Tàng của hẳn, giết người trước mặt hắn!
Hắn đứng trên Tổ Đình, mắt dọc trên mi tâm mở ra, ánh mắt chiếu tới chỗ nào, từng luồng thần quanh nhanh chóng nổ tung, biến thành từng luồng khí âm dương rồi phiêu tán.
Người câm, người mù và dược sư nhìn thấy thì sợ hãi khiếp vía, quyết định ngoan ngoãn ẩn mình bên trong vỏ trứng của Thái Dịch, không dám thò đầu ra.
Thiên Địa Tâm Thánh Quyết của Sơ Tổ Nhân Hoàng cũng khó có thể chống đỡ, không thể không thi triển thần thông để ứng phó với thần quang, khi không thể ngăn cản được nữa thì nhấc Thái Thủy Chi Noãn lên ứng phó với thân quang, điều này khiến bên trong Thái Thủy Chi Noãn truyền đến tiếng mắng chửi. Mà Yên Nhi vẫn là người thoải mái nhất.
Quả thật đèn lông của Nguyệt Thiên Tôn quá nghịch thiên, ánh đèn chiếu một cái, vạn pháp bất xâm, những thần quang đó hoàn toàn không thể đến gần.
- Khó trách Nguyệt Thiên Tôn là một trong số ít những Thiên Tôn có thể sống sót từ Long Hán đến nay.
Tân Mục khen ngợi không dứt, càng thêm coi trọng công pháp thần thông của Nguyệt Thiên Tôn.
Cuối cùng, bọn họ xuyên qua rất nhiều thần quang, đi tới chỗ Thần Cung kia.
Mọi người ngước đầu nhìn lên, ai nấy đều hoa mắt.
Chỉ thấy một cái trường cung, dài ngắn khoảng trăm ngàn trượng, toàn thân kim quang chói mắt, ngàn vạn hào quang từ bên trong cung tràn ra, bắn khắp mọi nơi!
Bên cạnh trường cung kia là một ngọn núi giống như một con hắc long. Tân Mục nhìn nó, ngọn núi giống hình con hắc long này là rễ của Đại Hắc Mộc, chẳng qua nó quá lớn, không thể nhìn thấy màu sắc thực sự của rễ cây nữa.
Mà ở giữa sợi rễ và trường cung có một xương cánh tay khô héo!
Xương cánh tay khô héo đó nhô ra khỏi rễ của Đại Hắc Mộc, cố gắng bám vào. cánh cung!
Dường như cánh tay khô héo đó phát triển trong Đại Hắc Mộc!
- Cánh tay này từ đâu ra?
Đám người kinh ngạc.
Tân Mục tiến lên, tính toán lấy Thần Cung này xuống, đột nhiên dây cung của Thân Cung rung lên, âm một tiếng, một vệt kiếm quang xẹt qua mi tâm của Tân Mục! Tân Mục cầm trong tay một thanh kiếm gãy khác, kiếm gãy đâm lên, nâng mũi tên này sang một bên, quang tiễn bắn ra trên đỉnh đầu hắn. Một vệt quang tiễn lướt qua, Lưu Ly Thanh Thiên Tràng bị thủng thành một lỗ lớn, quang tiễn sáng chói kéo theo đuôi lửa dài đến vạn dặm vẽ một đường thẳng tuyệt đẹp trên bầu trời của Tổ Đình!
Một bên khác, Sơ Tổ Nhân Hoàng bước tới, thôi thúc Thiên Địa Tâm Thánh Quyết, nhẹ nhàng khắc ở trên thân cung.
Dây cung đang chuẩn bị chấn động lần nữa thì bị hắn giữ chặt trong lòng bàn tay, dây cung không thể mở ra, chỉ có thể phát ra một tiếng coong.
Không gian trước mặt Sơ Tổ Nhân Hoàng bị dây cung chấn động, lập tức tách thành trăm mảnh, cắt tới trước mặt hắn, tốc độ nhanh chóng khiến hắn không kịp phản ứng! Yên Nhi mang theo lông đèn, ánh đèn chiếu một cái, làm phẳng không gian bị nứt, một lọn tóc xõa xuống trước trán Sơ Tổ bỗng chốc chia thành trăm mảnh và trôi đi.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán của hắn, sau đó trượt từ sống mũi đến đầu mũi.
Nếu chỉ sơ suất một chút thôi thì hắn suýt đã bị sức mạnh của Thần Cung này chém thành trăm mảnh!