Chương 1601: Vì đạo mà khóc
Chương 1601: Vì đạo mà khócChương 1601: Vì đạo mà khóc
Sắc mặt Tân Mục có hơi trâm xuống, tức giận nói:
- Gọi là thúc công! Ta là sư đệ của sư công ngươi!
Hoa Huyên Tú lè lưỡi, đứa bé này mới có mười tuổi, không giống với những Thần Thông Giả trong Diên Khang, trên người nó đầy tính hoang dã khó có thể thuần phục được.
Năm đó nó hồn bay phách tán, Tần Mục không dựa vào sức mạnh của Thiên Công mà dùng sức mạnh của bản thân mình và sức của Thổ Bá để tập hợp và đắp nặn hồn phách cho nó, giúp nàng hồi sinh.
Cũng vì duyên cớ này, hồn phách của nàng cũng mạnh hơn rất nhiều so với những Thần Thông Giả bình thường.
Lúc Tần Mục sai Dư Chu Độ dẫn nó đi, đứa bé này vẫn chỉ là một nha đầu nhút nhát, nhưng bây giờ lại nuôi nó thành một đứa đầy tính hoang dã. Điều này khiến Tân Mục vô cùng hoang mang.
Hắn không hề hay biết, quá trình Dư Chu Độ dẫn Hoa Huyên Tú tiến vào Diên Khang không hề thuận buồm xuôi gió, mà trái lại, chỉ toàn những truy sát rồi truy sát. Truy binh của Tứ Thiên cực kì lớn mạnh, cả một đường của Dư Chu Độ đều là gió tanh mưa máu, phải sống một cuộc sống y như người hoang dã thì mới có thể đưa Hoa Huyên Tú sống sót đến được Diên Khang.
Trải qua từng ấy chuyện, Hoa Huyên Vũ cũng trở thành một cô bé hoang dã. Lúc hai người họ đến được Diên Khang, cả người đều bê bết máu, thứ mặc trên người cũng đều là da thú, có thể nói là cực kỳ nhếch nhác thảm hại.
- Ba cảnh giới Minh Đức, Đan Phụng và Thừa Thiên của ngươi vô cùng thú vị. Tân Mục vui mừng ra mặt nói:
- Nếu ba cảnh giới này được lập ra thì ngươi chính là Thiên Tôn của thời đại này!
- Thúc thúc đầu to... Sư thúc công!
Hoa Huyên Tú vội vàng sửa lại, cười nói:
- Ba cảnh giới này là giả đó, sư phụ và sư công đều từng thử nghiệm rồi, những người khác trong Văn Đạo Viện cũng từng thử rồi, chúng không phải là cảnh giới. Ta cũng chỉ tiện mồm nói ra thôi, không thể coi là thật được.
Tần Mục ngẩn người, đột nhiên xúc động, khóc như mưa, cả Ngọc Thần Tử và Hoa Huyên Tú đều giật mình. Hoa Huyên Tú bèn bước lên phía trước, đặt khúc xương sang một bên, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng an ủi:
- Sư thúc công đừng khóc, ngươi đã lớn như thế này rồi còn khóc nhè, có xấu hổ không cơ chứ?
Tân Mục khóc lớn:
- Ta khóc là vì dù cho có sự tồn tại như đại sư huynh, có thánh địa như Văn Đạo Viện, có nơi văn minh như Diên Khang đây, thế mà cũng lại bỏ lỡ người tài, suýt chút nữa thì bỏ lỡ một vị Thiên Tôn! Ta buồn là vì nền giáo dục này, trong hàng trăm vạn năm lịch sử, có bao nhiêu nhân kiệt đã bị một câu nói phủ định mà bỏ qua từng thành tựu để cải thiên hoán địa!
Cả Hoa Huyên Tú và Ngọc Thần Tử đều không hiểu đầu cua tai nheo ra làm Sao.
Tân Mục thỏa sức khóc lớn, khóc đến thiên hôn địa ám.
Ngọc Thần Tử không khỏi cuống lên, vội vàng lẻn đi mời đám người Ngụy Tùy Phong, Dư Sơ Độ đến đây, thâm nghĩ:
- Mục Thiên Tôn từng khóc chưa? Dù sao ta chưa từng nghe nói tới! Thiên Tôn khóc lớn như vậy, không thể coi thường, ta không khuyên được...
Hắn tìm đám người Ngụy Tùy Phong và Dư Sơ Độ tới, nói về chuyện này, Ngụy Tùy Phong kinh ngạc nói:
- Sư đệ ta khóc? Quái lạ, hắn không sợ trời không sợ đất, chuyện gì có thể khiến hắn khóc chứ? Ta đi xem một chút.
Dư Sơ Độ cũng vội vàng đứng dậy, ánh mắt Vân Tiệm Ly lóe lên, nói:
- Mục Thiên Tôn từng khóc rồi. Ta nghe nói lúc xảy ra Diên Khang Kiếp, Mục Thiên Tôn đối đầu với Thiên Đình, hô trời trời không đáp, Thiên Công không giúp hắn, gọi đất đất mất linh, Thổ Bá cũng không giúp hắn. Hắn bốn bề thọ địch, cảm thấy bất lực khi đối đầu với Thiên Đình, vô lực cứu Diên Khang đang trong dầu sôi lửa bỏng, ngay sau đó móc mắt khóc to.
Ngụy Tùy Phong cảm thấy rất đau lòng cho vị sư đệ này, đứng lên nói:
- Đi xem một chút.
Khi bọn họ đến nơi thì thấy Hoa Huyên Tú đang vỗ lưng cho Tần Mục, nhẹ giọng an ủi. Trong lòng Dư Sơ Độ cảm thấy thật ấm áp, năm đó lúc hắn chạy trốn mà kiệt sức, Hoa Huyên Tú cũng an ủi hắn như vậy.
Tuy hắn luôn cảm thấy Hoa Huyên Tú an ủi mình giống như đang an ủi một con chó lớn đang bị thương.
Ngụy Tùy Phong cười ha ha:
- Đường đường là Mục Thiên Tôn, là nam tử cao chín thước mạnh mẽ, tại sao lại khóc giống như một đứa trẻ như vậy?
Tần Mục ngừng đau khổ, ngẩng đầu cười lạnh nói:
- Ta khóc vì các ngươi tầm thường lại bất tài, coi cây đại tài như củi lửa mà đốt, khóc bao nhiêu tuấn kiệt trên thiên hạ đều là người tâm thường, khóc người tài đều không dùng được!
Nguy Tùy Phong bị hắn chọc tức, cười lạnh nói:
- Đừng nói sang chuyện khác! Ngươi thấy ta và Vân Tiệm Ly không ở lại rừng đào giúp ngươi. Ngươi cảm thấy bọn ta mắc nợ ngươi, cho nên mới ra vẻ oan ức để bắt chẹt bọn ta. Trong rừng đào kia xảy ra trận chiến giữa các Thiên Tôn, cho dù bọn ta ở lại cũng không có bất cứ tác dụng gì!
Tần Mục lắc đầu, đứng dậy, ánh mắt tập trung lên người Hoa Huyên Tú:
- Ta không nói về chuyện đó, ta đang nói về nàng. Nếu như Huyên Tú thật sự nghe lời các ngươi, không đi nghiên cứu ba cảnh giới Minh Đức, Đan Phượng, Thừa Thiên, nhất định Diên Khang trong tương lai sẽ thiếu mất một vị Thiên Tôn mở ra cảnh giới mới.