Chương 1602: Vì đạo mà khóc (2)
Chương 1602: Vì đạo mà khóc (2)Chương 1602: Vì đạo mà khóc (2)
Hắn thở dài nói:
- Nàng suýt thì bị huỷ bởi lời nói của các ngươi. Ta nghĩ, nếu không phải do ta hỏi, nàng nhất định sẽ trở nên tầm thường, không có chí tiến thủ. Cùng lắm thì nàng ấy chỉ có thể làm bạn với các ngươi, so tài với các ngươi, để rồi lực bất tòng tâm. Lại nghĩ tới trong lịch sử không biết có bao nhiêu kỳ tài như vậy bị hủy hoại bởi một câu nói vô †âm, cho nên ta không nhịn được mà khóc. Ngươi sai rồi, đừng làm vậy, những câu nói này rất dễ gây tổn thương cho người khác.
Hắn chợt nhớ tới Thái Dịch.
Thái Dịch nói, năm đó lúc Tần Mục từ bỏ con đường của mình, bước vào hệ thống Thiên Cung Thiên Đình, hắn đã hóa thành một giọt nước mắt ở khóe mắt của Tân Mục. Hiện tại, hắn đã hiểu được cảm giác của Thái Dịch năm đó.
Đám người Ngụy Tùy Phong, Vân Tiệm Ly hơi giật mình, nhao nhao nhìn về phía Hoa Huyên Tú.
Vân Tiệm Ly thử dò xét nói:
- Ý của Thiên Tôn là ba cảnh giới này thật sự tồn tại?
Tân Mục gật đầu.
Nguy Tùy Phong lắc đầu nói:
- Bọn ta đều đã tìm hiểu rồi, không tồn tại ba cảnh giới này. Trái lại cảnh giới Đông Thiên Môn, Tây Thiên Môn và Bắc Thiên Môn lại tồn tại. Chẳng qua bốn cảnh giới Thiên Môn này, cái nào cũng có điểm mạnh riêng, những tinh diệu bên trong đó còn cần nghiên cứu sâu hơn.
- Minh Đức, Đan Phượng, Thừa Thiên, ba cảnh giới này có tôn tại.
Tân Mục nói: - Hệ thống tu luyện Thiên Cung Thiên Đình do Ngự Thiên Tôn khai sáng, nhưng Ngự Thiên Tôn chỉ mở đầu và khái quát. Nó dân dần được hoàn thiện qua thời kì Long Hán và dân dân bù đắp Thiên Cung, đến tận bây giờ nó mới chậm rãi bù đắp Thiên Đình, nhưng chưa có một ai thực sự tu thành Thiên Đình.
Ngụy Tùy Phong và Vân Tiệm Ly gật đầu tán thành, Ngụy Tùy Phong nói:
- Như vậy sao ngươi có thể kết luận ba cảnh giới này tồn tại?
- Bởi vì hệ thống tu luyện của Đạo Cảnh.
Tất cả mọi người đều giật mình, Dư Sơ Độ có chút choáng váng, cảm thấy không theo kịp tư duy của Tân Mục.
- Hệ thống Thiên Cung chú trọng pháp lực và sức mạnh của tu vi, không có cảm ngộ về đạo. Điểm này, các ngươi đều biết chứ? Tân Mục không nhanh không chậm nói:
- Mà hệ thống Đạo Cảnh lại chú trọng cảm ngộ về đạo, nhất trọng cảnh giới nhất trọng thiên. Như vậy thì Thiên Cung thật sự không có cảm ngộ về đạo ư? Ta cảm thấy, bốn Thiên Môn chính là cánh cửa để nhập đạo, đi vào bốn Thiên Môn là có thể nhập đạo. Đây mới là bản chất của hệ thống Thiên Cung, bởi vì Ngự Thiên Tôn đã chết nên bản chất này không được người khác phát hiện ra. Bởi vậy mới đi lên một con đường tu luyện dị dạng chỉ chú trọng sức mạnh.
Ngụy Tùy Phong cau mày, suy tư nói:
- Lúc ta thử nghiệm nguyên thần đi qua ba Thiên Môn, quả thực ta có cảm giác kỳ lạ, có cảm giác lĩnh ngộ... Chẳng qua, Minh Đức, Đan Phượng, Thừa Thiên, ba cửa này không hề đem lại cho ta cảm giác ngộ đạo. - Đó là bởi vì ba cửa của Thiên Đình Long Hán này đều là giả, chỉ có bê ngoài mà không có thật.
Tân Mục sốc lại tinh thần, nói:
- Không chỉ ba cửa này là giả, mà thậm chí cả bốn Thiên Môn, bao gồm Nam Thiên Môn cũng không thể bao hàm quy tắc đại đạo chân chính của bốn Thiên Môn. Thiên Môn chân chính ở tại Tổ Đình, mà Dao Trì, Trảm Thần Đài và thành Ngọc Kinh chân chính cũng ở trong Tổ Đình!
Vân Quyển Thư và Ngụy Tùy Phong suy tư.
- Nếu như có một người có thể dung hợp hệ thống Đạo Cảnh và hệ thống Thiên Cung lại với nhau một cách hoàn mỹ, nhưng tồn tại đó không phải là Thiên Tôn, vậy thì Thiên Tôn là ai được nữa chứ?
Tân Mục phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Cái gọi là mười Thiên Tôn của Thiên Đình, ngoại trừ Hạo Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn, những người khác chỉ có sức mạnh lớn chứ không đóng góp được gì trong việc giúp hoàn thiện hay khai sáng cho hệ thống tu luyện cải!
- Thiên Tôn mà ta đang nói đến là một tồn tại giống như bảy Thiên Tôn của Long Hán, một tồn tại giống như Khai Hoàng mở ra Đạo Cảnh, một tồn tại giống như Hư Sinh Hoa khai sáng ra Thiên Hà Thần, một tồn tại giống như ta mở ra cảnh giới Tổ Đình như vậy!
- Mà loại tồn tại này, bên trong Văn Đạo Viện đang có một người!
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hoa Huyên Tú.
Ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt dừng lại trên người Hoa Huyên Tú. Hoa Huyên Tú giật nảy mình, lui về sau một bước, suýt nữa vấp vào chân của mình mà ngã xuống đất. - Trời cao có mắt, tư duy của nàng không bị những tư duy cứng nhắc của các ngươi hoàn toàn trói buộc.
Tân Mục không nhanh không chậm nói:
- Nếu như ta đến đây chậm thêm mấy năm, nàng sẽ chẳng khác người thường, sẽ giống như các ngươi.
Trong lòng Ngụy Tùy Phong, Vân Tiệm Ly, Ngọc Thần Tử đều rất khó chịu, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, suýt nữa bọn họ đã bóp chết sự sáng tạo. của Hoa Huyên Tú.
Trái lại Dư Sơ Độ lại rất vui vẻ, hắn là lão sư của Hoa Huyên Tú. Ngày thường hắn luôn dạy dỗ cô nhóc này, cho nên rất quan tâm đến sự trưởng thành của nàng.
- Ngoại trừ Hoa Huyên Tú, bên trong Văn Đạo Viện còn có bán Thiên Tôn. Vị Thân Chỉ đã khai sáng ra ba Thiên Môn khác là ai?