Chương 1854: Đến chết không buông
Chương 1854: Đến chết không buôngChương 1854: Đến chết không buông
Loại lĩnh vực này còn hoàn mỹ hơn ba đầu sáu tay của Minh Hoàng, nhưng lại bị mấy vị vị tiên sinh dạy học này dễ dàng phá vỡ, cũng may thước bản không có quá nhiều uy lực, nếu không Tần Mục sớm đã bị đánh nát đầu rồi.
Lúc này, lớp học bị đánh nát lại khôi phục như lúc đầu, bên trong truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh.
Tân Mục phun ra một hơi trọc khí, chống Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, đi về phía lớp học một lần nữa, trầm giọng nói:
- Đạo huynh, ngươi đã là một kẻ đã thành đạo, vì sao lại muốn gây khó dễ với những kẻ thế tục như bọn ta? Lẽ nào cường giả của vũ trụ kỷ nguyên trước đều là loại ỷ mạnh hiếp yếu sao? - Ngươi có thể nhìn ra ta đã thành đạo, vậy thì ngươi không phải là loại người ngu xuẩn như bọn họ.
Một vị vị tiên sinh dạy học trong đó quay đầu lại, nói:
- Ta chính là Nguyên Đế Di La Cung, muốn nhờ bọn họ tụng niệm giúp ta thoát khỏi vây khốn. Không giấu gì ngươi, ta không phải là cường giả của vụ trụ kỷ nguyên trước, mà là đã sống qua ba kỷ nguyên vũ trụ, thành đạo hai lần, do đó tu luyện được hai quả đạo quả.
Một vị vị tiên sinh dạy học khác nói:
- Đời thứ ba của ta còn chưa kịp thành đạo, chỉ tu thành đạo thụ, đạo hoa, vũ trụ hủy diệt, đại kiếp bùng lên. Ta tự biết bản thân khó bảo đảm, cây thế giới lại bị người ta đốn gãy, chặn đứt đường đến vũ trụ tương lai. Bởi vậy ta bất đắc dĩ phải vái lạy chủ nhân Di La Cung, trốn vào trong Di La Cung, nhờ hẳn giúp đỡ vượt qua đại kiếp. Vị vị tiên sinh dạy học thứ ba nói:
- Vũ trụ có bốn giai đoạn: hình thành, dừng lại, phá hủy, trống rỗng. Vũ trụ của các ngươi vẫn đang trong giai đoạn hình thành, chưa trải qua hai giai đoạn phá hủy và trống rỗng, không biết sự khủng bố lúc đại kiếp hủy diệt kéo đến. Nếu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi vây khốn, ta sẽ truyền dạy cho ngươi phương pháp thành đạo. Sau này, khi vũ trụ này bị phá hủy, trống rỗng rồi, ngươi cũng có thể trốn thoát được một kiếp nạn.
Tân Mục đứng trên Thanh Thiên Tràng, khẽ cười nói:
- Không thì thế này đi, ngươi truyền dạy phương pháp thành đạo, sau đó giao bọn họ cho ta, ta sẽ không giết ngươi, xoay người đi ngay lập tức. Ngươi thấy thế nào?
- Đứa trẻ ngu dốt, nói lời sáo rỗng.
Ba vị tiên sinh dạy học không thèm quan tâm, nói: - Ngươi có thể dựa vào lá cây đạo thụ mà cao nhân cho ngươi để chạy trốn, nhưng muốn làm gì đó với ta thì còn kém xa. Ta có diệu pháp vô thượng, cơ hội đã bày ra trước mặt ngươi, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm cúi đầu bái lạy, học đạo pháp thần thông vô thượng của ta.
Một vị tiên sinh dạy học nhẹ nhàng lấy thước bản ra, nhìn bức tranh xuất hiện trên không trung, nói:
- Đây chính là thủ lĩnh của thế giới các ngươi năm đó khi gặp ta, bọn họ còn phải dập đầu bái lạy ta, mà ngươi lại không biết thời thế.
Tân Mục nhìn lại bức tranh đó, chỉ thấy người trong bức tranh là đám người Tạo Vật Chủ Thái Đế và Cung Vân, còn có một đám Cổ Thần, Thái Sơ Thiên Đế cũng ở trong đó, có lẽ là lúc bọn họ thăm dò tình hình thành Ngọc Kinh.
Chẳng qua trong bức tranh này không có đám người Thúc Quân, Bá Dương, Long Hao, có lẽ lúc ấy đám người Thúc Quân đi con đường khác, không gặp được Phi Hương Điện.
Vị thư sinh trong tranh vẫn ngồi dưới cây đạo thụ, đám người Thái Đế dập đầu quỳ lạy hẳn, cầu truyền thánh pháp vô thượng, ngay cả những Cổ Thần cũng bái lạy hắn, chỉ có Thái Sơ Thiên Đế đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Bức tranh sinh động như thật, thậm chí phản ánh phong thái và tâm lý khi đó y như đúc, có lẽ không phải là nói dối.
Lúc đó, đám người Thái Đế và Cung Vân thật sự tôn thờ Nguyên Thánh Di La Cung, xin hắn truyền thụ diệu pháp vô thượng.
Chẳng qua không biết Nguyên Thánh Di La Cung có truyền thụ cho bọn họ hay không. - Lẽ nào Thái Đế có thể tu thành thần thức Đại La Thiên, lấy thần thức của bản thân lạc ấn trong Chung Cực Hư Không có liên quan tới Nguyên Thánh Di La Cung này ư?
Trong lòng Tân Mục khẽ lộp bộp, thần thức Đại La Thiên của Thái Đế tồn tại nguy hại cực lớn, tuy hắn lấy thần thức lạc ấn vào Chung Cực Hư Không, cũng luyện thành đạo thụ, đạo hoa, tu thành đạo quả, nhưng trước sau vẫn không thể viên mãn.
Trình độ trên phương diện Đạo Cảnh của hắn cũng tàm tạm, nửa vời, hơn nữa tu vi cũng dựa vào sức mạnh tế tự của những Tạo Vật Chủ khác tích tụ thành, không phải do tự mình luyện lên.
- Chắc chắn là khi Nguyên Thánh Di La Cung truyền thụ diệu pháp vô thượng cho hẳn đã nảy ra ý đồ xấu, cố ý để lại rất nhiều lỗ hổng, khiến Thái Đế tu luyện càng ngày càng sai lệch , tuy có thể nắm giữ thực lực vô cùng lớn, nhưng khoảng cách thành đạo. lại càng ngày càng xa.
Tân Mục đoán ra mấu chốt trong đó, ánh mắt lóe lên, cười nói:
- Vậy thì tại sao bọn họ lại muốn phong ấn ngươi?
Một vị vị tiên sinh dạy học khác nói:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi vào đây, ta nói cho ngươi nghe.