Chương 1913: Ta muốn chém đầu ngươi (2)
Chương 1913: Ta muốn chém đầu ngươi (2)Chương 1913: Ta muốn chém đầu ngươi (2)
Đây là lẽ thường!
Bất kể là mười Thiên Tôn của Thiên Đình, hay U Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, Đạo Tổ, Phật Tổ, Âm Thiên Tử, hay Tần Mục, Hư Sinh Hoa, đều tu luyện như thế.
Mà vị đại hòa thượng này lại tu luyện tất cả Thiên Cung của mình thành một dạng y hệt nhau, đều là một loại đại đạo, hình thành chín tòa Thiên Cung Tổ Long. Loại phương pháp tu luyện này sáng tạo khác người, Tân Mục và Tư bà bà trước giờ chưa từng gặp, cho nên không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
- Mục Nhi, hòa thượng này trông hơi quen mắt!
Tư bà bà ngạc nhiên nói.
Tân Mục đang muốn đáp lại, đột nhiên đại hòa thượng phát hiện ra hai người, ánh mắt không khỏi sáng lên, lập tức thôi thúc trận pháp, đánh một quyền về phía hai người từ xal
Cảnh giới tu vi của đại hòa thượng không phải là quá cao, cao nhất là cảnh giới Ngọc Kinh. Thế nhưng khi nắm giữ trận pháp, dường như hắn đã trở thành cường giả Tiểu Thiên Đình của chín tòa Thiên Cung tu thành cảnh giới Đế Tọa, có sức chiến đấu không thua kém gì Tứ Đế như Âm Thiên Tử hay Bạch Đế !
Một đòn ầm vang, vạn rồng bay lượn, gầm gừ gào thét, xông đến trước mặt hai người!
Tân Mục hơi nhíu mày, giơ tay chưởng một ấn, chỉ nghe vù một tiếng, một Thái Cực Đồ hiện ra trong lòng bàn tay hắn, chuyển hóa âm dương, mạnh mẽ va chạm với vạn rồng đang đánh tới!
Vùi Khí huyết Tần Mục sôi trào, tóc tung bay về phía sau, tòa tòa Thiên Cung sau đầu ầm ầm hiện lên, đan xen chặt chẽ, trong nháy mắt, một vùng Thiên Đình mênh mông hiện lên, tạo thành từ hai mươi ba tòa Thiên Cung, thân quang đầy trời, vô cùng rực rỡi
Tần Mục chuyển chân, lĩnh vực Thần Tàng dưới chân trải rộng, ngăn chặn hoàn toàn sức mạnh của chiêu này, trầm giọng nói:
- Thái Thượng Hoàng, vừa mới đến mà ngươi đã muốn hạ thấp uy phong của ta?
Đại hòa thượng này chíng là Diên Phong Đế, thấy hắn nhận ra mình, lúc này mới thu lực lại, để ngàn vạn Thần Ma giải tán trận pháp.
Khí tức của hắn nhanh chóng suy yếu, sau một lát từ cảnh giới Đế Tọa rớt xuống cảnh giới Ngọc Kinh, cất bước đi đến, cười nói:
- Tân ái khanh, tu vi của ngươi lại mạnh hơn rồi, ngay cả trận pháp ở trình độ này cũng có thể đỡ được, hiện tại ngươi còn kém Thiên Tôn bao nhiêu?
- Khoảng cách không quá lớn.
Tân Mục khiêm tốn đáp một câu, lặng lẽ truyền âm với Tư bà bà:
- Bà bà, biến dung mạo xấu một chút, Diên Phong Đế vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi.
Tư bà bà lườm hắn một cái, cười như không cười nói:
- Hắn không phải là hoàng đế nữa, còn có thể trẳng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao? Hoàng đế thoái vị không bằng gà, không cần lo lắng về hắn.
Diên Phong Đế đến trước mặt hai người, ánh mắt dời khỏi gương mặt của Tư bà bà, khen ngợi: - Trẫm đã thoái vị rồi, nếu không lại gặp Ấu U, hậu cung này còn không loạn lên mới lạ? Hai người các ngươi đến đây có chuyện gì?
Tư bà bà mỉm cười nói:
- Đến tìm Nguyệt Thiên Tôn và Lãng Uyển Thần Vương.
Diên Phong Đế lại vô thức bị giọng nói của nàng hấp dẫn, ánh mắt lại tập trung trên người nàng không thể dời đi.
Tân Mục ho một tiếng, Diên Phong Đế cười nói:
- Trầm... ta không phải hoàng đế, không làm hôn quân được nữa. Ấu U vẫn tuyệt đẹp như thế...
- Bệ hạ còn nói thêm nữa, ta sẽ chém đầu ngươi.
Tân Mục lạnh nhạt nói.
Diên Phong Đế rùng mình một cái, tức giận nói: - Ngươi tiến bộ rồi Tân ái khanh, trên quyển sách nhỏ này của ta có tới mười mấy trang chữ khải kí sau tên ngươi! Lòng dạ ta rộng rãi, không tính toán với ngươi, cũng chưa từng tính toán với ngươi. Bây giờ ngươi lại tính toán chỉ li với ta. Không nói mấy thứ này với ngươi nữa, ta dẫn các ngươi đi gặp Nguyệt Thiên Tôn!
Tần Mục khẽ mỉm cười, đuổi theo bước chân hắn, Diên Phong Đế nói với Tư bà bà:
- Những năm này trẫm... ta đã gặp Lãng Uyển Thần Vương không biết bao nhiêu lần, kinh động như gặp thiên nhân, nhưng khoảng cách với thiên nhân quá xa, xa không thể với tới, nhưng vẻ đẹp của Ấu U lại là vẻ vẻ đẹp nhân gian. Hiện tại ta đã thoái vị, mỹ nhân hậu cung đều quảng ra sau đầu, ngươi lại thủ tiết, chỉ bằng chúng †a...
Tân Mục hẳng giọng một tiếng, nói: - Bệ hạ, ta ghi món nợ cho ngươi trước.
Diên Phong Đế ha hả cười lớn, quay mặt đi, Tân Mục hỏi:
- Có phải sư đệ của ta cũng đang ở Vô Ưu Hương không?
- Sư đệ? Ngươi nói tới Bạch Khuê hả? Tre già măng mọc rồi.
Diên Phong Đế không nhịn được mà cảm khái, nói:
- Trước đây ngươi đều gọi hắn là quốc sư Diên Khang, mà bây giờ ngươi làm quốc sư lại gọi hắn là sư đệ. Hắn ở thần thành bên kia.
Hắn dẫn hai người qua đó, nói:
- Tuy rằng Bạch Khuê được Khai Hoàng trọng dụng, nhưng những năm này không được như ý lắm.
Tân Mục không hiểu, nói: - Sư đệ của ta tài năng ngút trời, vô cùng tài giỏi, sao lại không được như ý?
- Cảnh giới tu vi của hắn bị kẹt rồi.
Diên Phong Đế im lặng chốc lát, nói:
- Sau khi đến Vô Ưu Hương, ta đã trải qua đủ loại trận chiến, tu vi tăng vượt bậc, cũng tìm được con đường cho bản thân. Thế nhưng những năm này, số trận chiến mà Bạch Khuê tham dự vào không hề ít hơn ta, song tu vi mãi không thể tăng lên.