Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1915: Thanh Cao Và Giản Dị

Chương 1915: Thanh cao và giản dị Chương 1915: Thanh cao và giản dịChương 1915: Thanh cao và giản dị

Điều kì diệu này khiến người nhìn mà than thở.

- Sư đệ à, thật ra con đường ba mươi sáu Thiên Cung, bảy mươi hai Bảo Điện không hề sai, chỉ là sai cảnh giới, vậy nên ngươi khó có thể tiến thêm bước nữa.

Ánh mắt Tân Mục dừng lại trên mái tóc bạc phơ của Giang Bạch Khuê, ánh mắt lại chuyển từ mái tóc trắng qua gương mặt đã hiện lên vẻ già nua của hắn, trâm giọng nói:

- Năm đó đạo tâm không ai sánh được của Thánh Nhân sâu như vực, rộng như biển, hôm nay chỉ gặp chút trở ngại đã bị đánh bại rồi sao?

- Không hề.

Giang Bạch Khuê từ từ đứng dậy, cởi bỏ quan phục Thiên Đình Khai Hoàng ở Vô Ưu Hương, quăng bỏ ấn lụa, đổi sang y phục thường ngày của mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vừa bước ra, nếp nhăn trên mặt lần lượt biến mất, từng sợi tóc bạc phơ cũng khôi phục thành màu xanh đen, giọng điệu khôi phục lại vẻ tao nhã và dửng dưng như quốc sư Diên Khang trước kia. Hắn nói:

- Ta muốn đến Tổ Đình một chuyến, tìm kiếm con đường của chính mình.

Diên Phong Đế thấy thế vội vàng bước nhanh theo sau, nói:

- Quốc sư, chờ ta! Tần ái khanh, ngươi tự đi tìm Nguyệt Thiên Tôn đi, ta theo quốc sư tới Tổ Đình! Bây giờ tu vi của hắn thấp, không thể không có ai chăm sóc!

Thần thức của Tần Mục dao động, nói sự thật về thành Ngọc Kinh của Tổ Đình cho hai người. Giang Bạch Khuê và Diên Phong Đế đều kinh ngạc, chắp tay từ xa, cùng nhau rời đi.

- Quân thần gặp gỡ làm đạo hữu của nhau, hai người này thật khiến người ta hâm mộ.

Tư bà bà nhìn theo bọn họ rời đi, thở dài nói:

- Là Giang Bạch Khuê giúp đỡ Diên Phong Đế, cũng là Diên Phong Đế giúp đỡ Giang Bạch Khuê. Hai người họ giúp đỡ lẫn nhau, đoạn đường này cũng không hề dễ dàng.

Tần Mục yên lặng gật đầu, đột nhiên thần thức bạo phát, liên kết với Tiên Linh Giới bao phủ toàn bộ Hư Không Bỉ Ngạn. Một lát sau, Tân Mục nói:

- Tạo Vật Chủ của Hư Không Bỉ Ngạn đều biết ta đến rồi, cho nên sẽ thông báo. cho Nguyệt Thiên Tôn đến đây. Chúng ta cứ chờ ở đây đi.

Tư bà bà cười hỏi: - Nghe nói ngươi vẫn là Thánh Anh của Tạo Vật Chủ? Xảy ra chuyện gì thế, có thể kể cặn kẽ không?

Thật ra Tân Mục đã sớm nói cho nàng chuyện này, nhưng nàng vẫn lo lắng Tần Mục không thể thoát khỏi chuyện thương tâm, cho nên lại nhắc đến chuyện này, không để cho Tân Mục suy nghĩ tới chuyện của người què.

Trước kia Tư bà bà cũng là một người thờ ơ, bất cần, nhưng khi đã bắt đầu tinh tế lại vô cùng quan tâm chăm sóc.

Hai người ở lại trong phủ đệ của Giang Bạch Khuê, đêm khuya ngày thứ hai, Nguyệt Thiên Tôn đến nơi này.

Tần Mục không để ý đến việc chào hỏi nàng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

- Nguyệt, Tổ Địa Đạo Hỏa còn ở chỗ ngươi không? Ta cần dùng gấp.

Nguyệt Thiên Tôn nhìn Tư bà bà một chút, thâm kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nữ nhân này, một lát sau mới lấy lại tinh thân, cười nói:

- Trong trận chiến Huyền Đô, ta đoạt được Tổ Địa Đạo Hỏa rồi đưa đến U Đô, sau đó lại lo Hỏa Thiên Tôn sẽ tìm đến U Đô nên mới giấu Tổ Địa Đạo Hỏa trong Vô Ưu Hương. Ngươi có nhìn thấy ngôi sao sáng nhất kia không?

Nàng giơ tay chỉ lên bầu trời, lúc này Tần Mục mới chú ý đến một ngôi sao vô cùng sáng trên Hư Không Bỉ Ngạn với vầng hào quang bao quanh.

Từ xa nhìn lại, đó chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng khi Tân Mục dùng mắt dọc giữa mi tâm nhìn, hắn mới thấy hóa ra đó là Tổ Địa Đạo Hỏa, mà có lẽ từng vâng hào quang kia là chín tầng Đạo Hỏa.

- Đó chính là Tổ Địa Đạo Hỏa.

Nguyệt Thiên Tôn nói: - Hỏa Thiên Tôn không thể chạy tới Vô Ưu Hương trong nửa khắc được, vậy nên ta giấu ở nơi này. Nếu ngươi cần dùng gấp, ta lấy nó cho ngươi.

- Làm phiền rồi.

Tân Mục đa tạ.

Nguyệt Thiên Tôn oán trách, nói:

- Ngươi còn khách sáo với ta? Các ngươi chờ một chút, ta đi lấy.

Nàng đứng dậy vội vàng rời đi, đợi đến bình minh, Nguyệt Thiên Tôn vội vã mang Tổ Địa Đạo Hỏa đi đến, Tân Mục và Tư bà bà nhanh chóng đón lấy, đi ra ngoài thành.

Nguyệt Thiên Tôn không vào thành mà đặt Tổ Địa Đạo Hỏa ở ngoài thành, dùng thần thông Không Gian cố gắng thu nhỏ Tổ Địa Đạo Hỏa, cất trong không gian, tiện cho Tân Mục mang theo.

- Nữ tử này thật chu đáo. Tư bà bà thâm khen ngợi.

Chính vào lúc này, một chiếc loan giá chạy đến, trong xe vang lên giọng nói êm tai. Sau đó, loan giá kia dừng lại, có nữ hầu vén rèm châu lên, Lãng Uyển Thần Vương bước ra từ bên trong.

Tư bà bà và Lãng Uyển Thần Vương từng gặp nhau, nhưng bây giờ gặp lại, cả hai cũng không khỏi bị dung mạo của đối phương kinh động. Diên Phong Đế nói không sai, Tư bà bà là người đẹp mang nét đẹp nhân gian. Mà Lãng Uyển Thần Vương lại khác, trên người nàng có một loại khí chất cao cao tai thượng, lạnh lẽo trong suốt, giống như vẻ đẹp thần tiên hơn, mang đến cho người ta có một loại cảm giác thần thánh trang nghiêm, khó mà lại gần.

Nguyệt Thiên Tôn vừa xử lí xong Tổ Địa Đạo Hỏa, thoáng thấy Lãng Uyển Thần Vương đã đến, cười nói:

- Sao Thần Vương đến trễ thế? Là ngươi báo cho ta biết Mục Thiên Tôn đã đến, còn muốn gặp ta, không ngờ ngươi lại đến muộn.

Lãng Uyển Thần Vương khẽ nói:

- Tắm rửa thay đồ, chuẩn bị xe ngựa, tốn thời gian. Tới gặp Mục Thiên Tôn, không thể không trang trọng.
Bình Luận (0)
Comment