Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1952 - Chương 1998: Tiếng Đàn Trên Sông (2)

Chương 1998: Tiếng đàn trên sông (2) Chương 1998: Tiếng đàn trên sông (2)Chương 1998: Tiếng đàn trên sông (2)

Hắn không khỏi hưng phấn, chắc hẳn người khổng lồ Thái Dịch là cơ thể đầu tiên của hẳn, cũng là cơ thể nắm giữ chí bảo rìu hỗn độn này, cũng là cơ thể có thực lực mạnh nhất của hắn.

Lúc Thái Dịch từng đốn cây thế giới đã sử dụng cơ thể này, sau này cây thế giới hồi sinh, hắn lại biến thành người khổng lồ Thái Dịch một lần nữa, mang theo rìu hỗn độn đến để chuẩn bị chặt cây.

Mà trong sông Hỗn Độn thứ tư, Thái Dịch bị đánh lùi về vũ trụ thứ tư, chính cơ thể này đã được sử dụng lúc ban đầu!

- Cũng có nghĩa là đây chính là phẩm chất riêng của Thái Dịch! Ta không cần quan tâm đến bất kì thay đổi nào của Thái Dịch, chỉ cần nhìn thấy người khổng lồ Thái Dịch trong vũ trụ phía sau, vậy thì người đó chắc chắn là hắn!

Tân Mục hưng phấn lái Kim Thuyên Độ Thế vào bờ, bay qua bên trên di tích thành Ngọc Kinh của vũ trụ thứ tư về phía sông Hỗn Độn của vũ trụ thứ năm.

Hắn nhìn xuống phía dưới, bất giác lại nhớ đến dáng người sừng sững đứng trong đống hoang tàn của thần thành cùng với sự bi thương trong mắt hắn ta.

- Chắc hẳn chủ nhân Di La Cung đã bắt đầu xây dựng nên Ngọc Kinh vào thời điểm đó với hi vọng có thể tạo ra một thần thành có thể che chở cho những kẻ yếu. Trong giấc mơ của hắn, tòa thần thành cũng là cội nguồn của văn minh vũ trụ tiếp theo.

Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao chủ nhân Di La Cung lại đau lòng, tại sao lại trở về vũ trụ hắn được sinh ra, tại sao lại chọn hóa đạo.

Chủ nhân Di La Cung vẫn luôn mong ước được cứu giúp tất cả mọi người từ vũ trụ đầu tiên đến vũ trụ thứ mười sáu, nhưng lần nào cũng thất bại.

Hắn lùi về lựa chọn thứ hai, mơ ước sáng tạo ra một thần thành che chở, mang theo những hạt giống văn minh của vũ trụ quá khứ đến vũ trụ tương lai, nhưng những thứ này lại biến thành công cụ tranh giành quyền lực của các công tử thành Ngọc Kinh.

Hắn không tìm thấy bất cứ hi vọng nào, vậy nên đau lòng, trở lại thời đại mà mình được sinh ra, đặt Di La Cung ở đó, cuối cùng chọn cái chết vĩnh hằng.

- Một người xứng đáng được tôn trọng...

Tân Mục nhảy xuống khỏi Kim Thuyền, đi qua đi lại bên trong đống hoang tàn của thành Ngọc Kinh, nhớ lại sự tồn tại đỉnh thiên lập địa đó, trong lòng dậy lên những thăng trâm, cuối cùng hóa thành kính lễ.

Hẳn kính lễ với đống hoang tàn này, sau đó nhảy lên, quay lại Kim Thuyền Độ Thế.

Kim Thuyền tiến vào sông Hỗn Độn của vũ trụ thứ năm, khoảnh khắc thẳng tiến đến vũ trụ thứ năm hoàn toàn bị diệt vong, khi cả vũ trụ hoàn toàn bị hủy diệt, cuối cùng hắn cũng tìm thấy gốc gác của hắn.

Khi gặp nguy hiểm, Thái Dịch đều không kìm được mà sử dụng cơ thể mạnh nhất của mình!

Nhưng mà lần này, tìm kiếm tung tích của Thái Dịch lại không phải là mục đích chính trong chuyến đi này của Tần Mục, bởi vì phần lớn thời gian ánh mắt của hắn đều dừng lại trên người của chủ nhân Di La Cung.

Chủ nhân Di La Cung lại tiếp tục tạo nên một tòa thành Ngọc Kinh, nhưng lần này không phải là một mình hắn, bên cạnh hẳn còn có một vài người đi theo, cùng hắn bảo vệ thành Ngọc Kinh, cố gắng không cân dùng đến sức mạnh của cây thế giới mà vẫn có thể vượt qua được đại kiếp hủy diệt.

Đại nạn này hoàn toàn không giống với lần trước, thế nhưng thành Ngọc Kinh vẫn biến thành một đống hoang tàn.

Còn vài người đi theo của chủ nhân Di La Cung có sống sót được hay không thì Tần Mục càng không biết, bởi vì vào lúc vũ trụ thứ năm hoàn toàn bị chôn vùi, hắn đã lên bờ, không thể nhìn thấy tình hình cuối cùng.

Kim Thuyền Độ Thế xuyên qua từng đại kiếp hủy diệt của vũ trụ, dưới sông Hỗn Độn có không ít bộ xương tay đồng loạt với lên con thuyền này, tìm cách lên thuyền, vượt qua đại nạn.

Tân Mục rút Kiếp Kiếm ra chém suốt dọc đường, đánh lui những người thành đạo đang tìm cách lên thuyền kia.

Hắn tìm thấy tung tích của Thái Dịch trong từng vũ trụ, cũng nhìn thấy sự cố chấp của chủ nhân Di La Cung, cũng nhìn thấy những kẻ đi theo chủ nhân Di La Cung càng ngày càng nhiều.

Thần thành mà bọn họ dựng nên càng ngày càng hoàn chỉnh, càng ngày càng kiên cố, sau nhiều lần thất bại cũng càng ngày càng giống với thành Ngọc Kinh của hậu thất

- Thành Ngọc Kinh của hiện giờ là do chủ nhân Di La Cung dựng nên sau nhiều lần thất bại, không phải là ngày một ngày hai dựng nên được.

Tân Mục không khỏi thầm khen ngợi, xét từ quá trình chủ nhân Di La Cung dựng nên thành Ngọc Kinh, quả thật không hề tồn tại cạm bây Ngọc Kinh!

Cạm bẫy chân chính là cạm bấy Lăng Tiêu, cạm bấy Tử Tiêu! Kim Thuyền Độ Thế đến được đại kiếp hủy diệt của vũ trụ thứ năm, nơi này là một vùng trời yên biển lặng, không có bất kì người thành đạo nào muốn lên thuyền.

Tân Mục nhướn mày, âm thầm để Kim Thuyền Độ Thế tăng tốc, trong lòng cũng âm thầm đề phòng.

Lần trước hắn đã gặp Tứ công tử của Di La Cung ở chỗ này, cũng là người thành đạo hệt như một vị hoàng đế ngồi dưới gốc cây quan sát cầm phổi

Lần đó Nam Tương Nguyên Quân mượn danh chủ nhân Di La Cung, Tứ công tử mới thả cho bọn họ đi.

Nhưng Tứ công tử không hề nói thả cho Tần Mục quay lại!

Càng đáng sợ hơn là, những người thành đạo khác cũng không thể sống sót ra khỏi sông Hỗn Độn, mà vị Tứ công tử của Di La Cung lại bình yên vô sự đứng trên bờ, nhục thân, đạo quả và đạo thụ đều hoàn chỉnh!
Bình Luận (0)
Comment