Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1953 - Chương 1999: Tứ Công Tử Di La Cung

Chương 1999: Tứ công tử Di La Cung Chương 1999: Tứ công tử Di La CungChương 1999: Tứ công tử Di La Cung

Nếu như hắn lại xuất hiện để ngăn cản lần nữa, cho dù có Kim Thuyền Độ Thế ở đây, Tân Mục cũng không có không có niềm tin tuyệt đối có thể chạy thoát!

Tốc độ của Kim Thuyền Độ Thế càng lúc càng nhanh, dân dân đạt đến cực hạn. Con thuyền này cách bờ càng lúc càng gần, thân kinh của Tân Mục cũng dần dân được thả lỏng.

Đúng vào lúc này, phía trước bỗng xuất hiện làn sương hỗn độn, bên trong lớp sương mơ hồ truyền đến tiếng đàn ngắt quãng.

Tân Mục giật mình, đó là tiếng đàn của Tứ công tử Di La Cung!

Kim Thuyền Độ Thế đi vào trong sương mù. Tuy màn sương mờ mịt khó phân biệt phương hướng, nhưng lại không làm khó được hắn, hắn chỉ cần xem xét xu hướng hủy diệt của vũ trụ thứ mười trong dòng sông Hỗn Độn phía dưới là có thể tìm được bờ bên kia.

Kim Thuyền Độ Thế lướt nhanh, Tần Mục siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên.

Đột nhiên sương mù phía trước tan biến, một đạo thụ xuất hiện ở phía trước, trên đạo thụ có mấy đạo quả, Tần Mục đếm, có bảy đạo quả.

Dưới đạo thụ, Tứ công tử Di La Cung mặc trang phục hoàng đế vẫn ngồi ở đó, một tay đang cầm phổ, một tay đánh thử gảy đàn, chẳng qua từ đầu đến cuối khó mà đánh ra được khúc nhạc trên cầm phổ.

Kim Thuyền Độ Thế như rơi vào bên trong vũng lầy, tốc độ càng lúc càng chậm, đợi khi đến bên cạnh đạo thụ, Kim Thuyền Độ Thế đã không thể đi tiếp.

Tân Mục nằm trên mạn thuyền, chân phải làm trụ, chân trái lại vắt lên chân lên chân phải, sau đó lắc lư chân rất thản nhiên.

Tứ công tử buông cầm phổ xuống, cau chặt mày, thử điều chỉnh dây đàn, sau đó lại đánh thử, nhưng tiếng đàn còn lạc điệu hơn so với vừa rồi, nghe cực kỳ chói tai.

- E rằng khúc nhạc này không thể nào đàn đúng giai điệu, ta đã thử rất nhiều cách mà không làm được.

Tứ công tử thở dài, tiếp tục thử đánh đàn, nói:

- Mục công tử, ngươi gặp chủ nhân của Di La Cung rồi? Hắn có khỏe không?

- Rất khỏe.

Tân Mục cười nói:

- Ta và hắn hàn huyên một lúc, sau đó ta hỏi mượn hẳn một con thuyền rồi mới quay trở về. Tứ công tử gật đầu, điều chỉnh dây đàn, nói:

- Ta cũng được coi là nhân vật đi theo hắn khá sớm, có thể luyện chế ra thành Ngọc Kinh cũng có một phần công lao của ta. Khi đó, ta khâm phục tầm nhìn xa và sự sâu sắc của hắn, một lòng muốn phò tá hắn xây dựng một thần thành có thể che chở chúng sinh. Hắn luôn có tấm lòng thương dân, luôn khích lệ ta. Cho đến khi xây dựng xong thần thành, hắn đột nhiên mất đi dũng khí.

Tứ công tử ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Tần Mục ở trên thuyền:

- Cho tới khi đại kiếp hủy diệt của vũ trụ thứ mười sáu, hắn mệt mỏi, kiệt sức, nói với bọn ta rằng có lẽ quan niệm của hắn mãi mãi cũng không thể thành công. Hắn không có ý đưa theo bọn ta tiến vào vũ trụ thứ mười bảy, mà bảo bọn ta tự mình trở về vũ trụ mà mình được sinh ra, hắn cũng quay về vũ trụ ban đầu.

Tứ công tử khẽ cười một tiếng, nói:

- Hắn là người đứng đầu, cho nên đương nhiên ta nghe theo lời của hắn trở về nơi này, nhưng mà ta cũng không cam tâm.

Tứ công tử nhìn cầm phổ, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ giọng nói:

- Cầm phổ này là của ái thê ta. Trên thế gian này, người có thể đánh ra khúc nhạc trên cầm phổ chỉ có nàng.

- Năm đó khi vũ trụ của bọn ta bị hủy diệt, ta không có năng lực cứu nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chôn thân trong đại kiếp hủy diệt, tất cả biến thành tro bụi, không giữ lại được gì. Thứ duy nhất ta có thể cứu được chỉ có bản cầm phổ này. Sau khi ta trở lại nơi này, đại kiếp hủy diệt không thể làm hại đến ta, nhưng ta vẫn không thể cứu được nàng.

Tân Mục yên lặng lắng nghe. - Ta sống trong dòng sông Hỗn Độn, thử đi cứu nàng, nhưng liên tiếp thất bại. Ta thử tấu lên khúc nhạc của nàng, nhưng cũng liên tiếp thất bại.

Hắn lắc đầu:

- Ngươi chưa từng được nghe giai điệu tuyệt vời này, nếu như được nghe, cả đời ngươi sẽ khó quên. Có lẽ khắp các vũ trụ, người có thể đánh lên khúc nhạc này chỉ có một mình nàng. Ta đến nơi này chỉ vì để nghe nàng gảy một khúc, nhưng kể cả nguyện vọng nhỏ bé này cũng không có được. Cho nên...

Tân Mục nhướn mày, dò hỏi:

- Cho nên...?

Tứ công tử Di La Cung mỉm cười nói:

- Cho nên ta hướng về tương lai. Trong tương lai, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến khi ta cường mạnh vượt qua đại kiếp hủy diệt, vượt qua chủ nhân của Di La Cung, ta có thể trở lại nơi này, cứu ái thê của ta.

Trong ánh mắt hẳn tràn ngập vẻ dịu dàng:

- Ta không có dã tâm gì. Ta sống qua bảy năm vũ trụ, đứng trên đỉnh cao quyền lực của bảy vũ trụ. Bất kỳ quyền lực nào trên thế gian hay bất kỳ sự sùng bái trên thế gian ta cũng đã từng thử. Ta chỉ có một mục đích, đó chính là trở lại nơi này, nghe nàng gảy một khúc đàn vì ta. Giai điệu ấy, một khi đã thưởng thức thì sẽ không quên.

Ánh mắt của hắn lại nhìn Tân Mục, thờ ơnúi:

- Vì để đạt được mục đích, ta cần tiến vào vũ trụ thứ mười bảy, ta cần không từ thủ đoạn. Ai ngăn cản ta, ta giết người đó. Mục công tử, ngươi hiểu chưa?

Tân Mục khẽ gật đầu, nói:

- Ta hiểu.
Bình Luận (0)
Comment