Chương 2245: Ngu dân của Nam Thiên (6)
Chương 2245: Ngu dân của Nam Thiên (6)Chương 2245: Ngu dân của Nam Thiên (6)
- Mục Thiên Tôn, ngươi tới cứu ta sao? Quả nhiên ngươi và ta có thần giao cách cảm...
Tân Mục đứng dưới tàng cây, không nhìn về phía hẳn, mà giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một chỉ.
Một quang luân xoay tròn bao vây lấy Hỏa Thiên Tôn ở bên trong, không cho phép hắn tránh né.
Ánh sáng thay phiên chuyển một vòng, Hỏa Thiên Tôn thoáng như một giấc chiêm bao, mở mắt nhìn, chỉ thấy thương thế trên người mình hoàn toàn biến mất. Hắn vội vàng sờ lên mặt, không ngờ gương mặt của hắn cũng khôi phục như lúc ban đầu!
Hắn vừa mừng vừa sợ, lúc này, một con dao phay chém vai hẳn.
Giờ phút này, nhục thân Thiên Tôn của hẳn lại bị một con dao phay bình thường chém xuyên máu thịt, đau nhức kịch liệt khó có thể tưởng tượng truyền đến, Hỏa Thiên Tôn nước mắt giàn dụa.
Hắn đột nhiên phát giác, pháp lực của hắn cũng đã biến mất, trong cơ thể hắn không có chút nguyên khí nào!
Hắn yếu ớt giống như đám thôn dân ngu muội vô tri này!
- Giết hắn!
Trên mặt các thôn dân lộ ra vẻ hưng phấn cuồng nhiệt, từng khuôn mặt lắc lư trước mặt Hỏa Thiên Tôn, vô cùng vặn vẹo.
Phụt...
Một chiếc cào phân ba răng cắm trên trán Hỏa Thiên Tôn, xuyên vào trong đầu hắn. Hỏa Thiên Tôn há hốc mồm, muốn nói chuyện, có người dùng cây mâu dài săn thú đâm vào lồng ngực hẳn.
Hắn mất đi khí lực, ngã trên mặt đất, xung quanh là thôn dân hưng phấn dị thường, gậy gộc lên xuống, tay chém dao phay, tất cả đồng loạt hạ xuống người hắn.
- Chờ một chút!
Hắn nghe tiếng có người la lên:
- Đừng phá hủy gương mặt hắn! Chúng ta còn phải chặt đầu hắn đem đi lĩnh thưởng đấy!
Trước mắt Hỏa Thiên Tôn tối đen, chỉ cảm nhận được một bàn tay thô ráp nắm lấy tóc hắn, một cây đao đặt trên cổ hắn, từng đao vung lên chặt đầu hắn xuống.
Ý thức hắn hoàn toàn rơi vào hắc ám.
Lúc này, hắn nghe được tiếng búng tay.
Dưới cây thế giới, Tân Mục búng tay một cái, thân thể Hỏa Thiên Tôn khôi phục, hồn phách bay trở về thân thể, ý thức cũng tỉnh táo lại lần nữa.
- Thần thông Bất Dịch?
Hỏa Thiên Tôn vừa mừng vừa sợ, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi không nỡ giết ta đúng không? Ngươi chỉ đang trừng phạt †a thôi, ta biết sai rồil
Tân Mục bước khỏi tàng cây thế giới, cây thế giới cũng chi chuyển theo hắn, mà Hỏa Thiên Tôn cũng bị một sức mạnh kéo theo.
Không lâu sau, hắn đi theo Tân Mục tới thôn trang thứ hai.
Một nhóm thôn dân khác lại lao ra, dường như không nhìn thấy Tần Mục, chỉ nhìn thấy Hỏa Thiên Tôn. Bọn họ hưng phấn đến mức gào khóc kêu to, cầm đủ loại vũ khí thô sơ vọt tới.
Hỏa Thiên Tôn ngã vào trong vũng máu lần nữa, lại cảm thấy có người nắm tóc mình lên, dùng đao cắt cổ mình.
Tiếng búng tay truyên đến, tất cả khôi phục.
Hỏa Thiên Tôn thân bất do kỷ đi theo Tân Mục, hét lên:
- Mục Thiên Tôn, ta thật sự biết sai rồi. Có ta giúp ngươi, thiên hạ bình định! Ta biết...
Trong một thôn xóm khác bên cạnh, hắn bị giết lần nữa.
Tiếng búng tay vang lên, Hỏa Thiên Tôn hồi sinh, lại đi theo Tân Mục đến thôn xóm kế tiếp lần nữa.
- Mục Thiên Tôn, ngươi đã hả giận chưa?
Hỏa Thiên Tôn cố nén sợ hãi, cười nói:
- Ngươi và ta liên thủ, vô địch thiên hạt! Tình hình hiện tại rất tốt, ta có thể giúp ngươi diệt trừ Thái Sơ, diệt trừ Hạo Thiên Đế... Hắn lại bị một đám thôn dân vui mừng hớn hở chém chết.
Về sau, mọi chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần, trong lòng Hỏa Thiên Tôn không khỏi sinh ra sợ hãi sâu sắc, Tân Mục vẫn một mực lặp lại làm những chuyện này, dùng đại đạo Luân Hồi tháo bỏ tất cả tu vi của hắn, để hắn bị ngu dân Nam Thiên chém chết, sau đó hồi sinh hắn!
Mà trong quá trình ấy, Tân Mục thậm chí không hề liếc mắt nhìn hắn, không nói với hắn một câu nào!
Hỏa Thiên Tôn càng lúc càng sợ hãi:
- Hắn muốn giết ta, hắn thật sự muốn ta chết! Hắn chỉ đang chơi ta...
Cuối cùng, Tân Mục dừng bước lại, bình tĩnh nói:
- Ta mệt mỏi rồi. Ta vốn cho rằng nhìn ngươi chết hết lần này tới lần khác sẽ khiến ta cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy sung sướng vì đã báo thù rửa hận cho Nhân tộc Nam Thiên. Nhưng ta phát hiện, sau khi ngu dân Nam Thiên giết ngươi thì vẫn là ngu dân, ngươi chết hết lần này tới lần khác cũng không khiến ta cảm thấy hạnh phúc là bao.
Hỏa Thiên Tôn sinh ra một tia hy vọng, miễn cưỡng cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ta thật sự biết sai rồi, không gì tốt hơn là biết sai rồi thay đổi. Ta còn có tác dụng, ta có thể làm chó cho ngươi, chinh chiến vì ngươi, chỉ xin...
- Biết sai là có thể được tha thứ, vậy sinh ra pháp luật để làm gì?
Tần Mục lắc đầu, vẫn không nhìn hắn, năm ngón tay giang rộng ra.
Bùm bùm bùm!
Đầu, thân thể và tứ chi của Hỏa Thiên Tôn chia năm xẻ bảy, hồn phách hiện lên.
Tân Mục siết chặt năm ngón tay, cất bước rời đi.
Hồn phách Hỏa Thiên Tôn vùng vẫy một hồi, nhưng sau một khắc lại âm âm sụp đổ, hóa thành linh hôn hắc sa.
Ngay sau đó, hắc sa sụp xuống, bị hóa thành một luồng nguyên khí Hỗn Độn!
Một cơn gió thổi tới, nguyên khí Hỗn Độn tiêu tán cùng trời đất, không còn tồn tại.