Chương 2313: Đôi chân của Mục Thiên Tôn (3)
Chương 2313: Đôi chân của Mục Thiên Tôn (3)Chương 2313: Đôi chân của Mục Thiên Tôn (3)
Lam Ngự Điền đỡ lấy hai tay hẳn, lắc đầu nói:
- Ban phúc cho bách tính thì chưa hẳn. Ta khai sáng ra Thành Thần Pháp, muôn dân không được lợi nhiều, thế nhưng Thần Ma lại được lợi rất nhiều, hơn nữa còn nhiều đến mức làm mưa làm gió trên đầu muôn dân trăm họ.
Chúa tể Tinh Nguyên im lặng trong chốc lát, sau đó lại nói:
- Thiên Tôn dạy phải, Tử Man xin tiếp thu, nhất định sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
Hắn tên là Tử Man, thế nhưng bởi vì hắn là chúa tể của Tinh Nguyên Thiên, cho nên rất ít người dám gọi thẳng tục danh của hắn, thường chỉ gọi hắn là chúa tể Tinh Nguyên. Hắn cũng là một thành viên của Thiên Minh. Quyền lực của Thiên Minh ngoại trừ nằm trong tay của mười Thiên Tôn ra, phân còn lại đều nằm trong tay những chúa tể như bọn họ.
Lam Ngự Điền nói:
- Có lẽ ca ca của ta sẽ không quay lại đâu. Sức mạnh của hắn quá lớn, cây cầu Đối Thiên của Tinh Nguyên Thiên các ngươi phải rộng thêm gấp trăm lần thì mới có thể chịu được sức mạnh của hắn. Có điều ngươi cứ yên tâm, hắn sẽ sai người mang tiền đến.
Chúa tể Tinh Nguyên vội vàng nói:
- Chút tiền đó ta nào dám khiến minh chủ Thiên Minh phải bận lòng?
Lam Ngự Điền cười nói:
- Ca ca ta là người tuân thủ quy tắc, càng là đối đãi với người bình thường thì hẳn lại càng tuân thủ quy tắc, hơn nữa chuyện càng nhỏ thì hắn sẽ lại càng coi đó là chuyện lớn, bởi vậy mới được mọi người yêu mấn.
Mấy ngày sau, từng chiếc lâu thuyền tới từ Diên Khang lần lượt lao ra khỏi cây cầu Linh Năng Đối Thiên. Khoang thuyền của những chiếc lâu thuyền đó chất đầy Đại Phong Tệ sáng lấp lánh, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Chúa tể Tinh Nguyên cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến thế, cho nên sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Minh chủ chỉ mượn đường, sao mà phải trả nhiều tiền đến vậy? Nhiều quá, nhiều quá rồi!
- Đương nhiên là nhiều rồi!
Tư Vân Hương bước ra khỏi khoang thuyền, phủi tay rồi cười nói:
- Số tiên này không chỉ là phí qua cầu của Mục Thiên Tôn, mà còn là phí qua cầu của mấy tỷ người dân Diên Khang và Ma tộc, bởi vậy ta mới chuẩn bị nhiều đến thế. Chúc mừng chúa tể Tinh Nguyên, Tinh Nguyên Thiên của các ngươi sắp phát tài rồi.
Chúa tể Tinh Nguyên bối rối, không hiểu gì cả:
- Tại sao tướng quân lại nói vậy?
Ma Vương Đô Thiên bước lên phía trước, lấy Hồ Thiên Bình ra, sau đó nâng lên cao, Hồ Thiên Bình lập tức hóa thành một chư thiên trên không trung.
Thần Ma của Diên Khang lập tức bắt đầu di chuyển những người dân Diên Khang sống trong Hồ Thiên Bình tới cầu Linh Năng Đối Thiên, để bọn họ quay về Diên Khang.
Bọn họ đâu vào đấy, sắp xếp thỏa đáng, giúp cho trạng thái vận hành của cây cầu Linh Năng Đối Thiên luôn giữ vững ổn định, hơn nữa quá trình người dân di chuyển cũng không hề hỗn loạn chút nào.
Chúa tể Tinh Nguyên thấy vậy thì trong lòng vô cùng khâm phục.
- Chúa tể, trên thuyền có tổng cộng hơn mười tỷ Đại Phong Tệ.
Tư Vân Hương bước tới cạnh hắn, nói:
- Chúa tể đã nghĩ đến việc dùng số tiền nhiều như vậy để làm gì chưa?
Chúa tể Tinh Nguyên kinh ngạc tới mức trong đầu nổ vang ầm ầm, lắp bắp nói:
- Hơn mười tỷ... tới lúc nào mới tiêu hết được?
Tư Vân Hương mỉm cười rồi nói:
- Chúa tể, tiêu tiền thì dễ kiếm tiền mới khó. Nếu như ngươi cho rằng mười tỷ Đại Phong Tệ là một số tiền khổng lồ, vậy thì ngươi lầm to rồi. Đối với Tinh Nguyên Thiên mà nói, việc đột nhiên trở nên giàu có là một chuyện tốt không còn gì phải bàn cãi, thế nhưng trái lại cũng khiến dân chúng trở nên lười biếng, vì có tiên tài mà sinh lòng xấu xa. Chỉ có để tiền sinh ra tiền mới là con đường đúng đắn nhất. Nếu như chúa tể không biết làm thế nào để tiền sinh ra tiền, vậy thì ta có thể dạy ngươi.
Chúa tể Tinh Nguyên khom người vái lạy, nghiêm túc nói:
- Xin tướng quân chỉ điểm!
- Ngươi có số tiền này rồi thì có thể mở thêm càng nhiều đốc tạo xưởng, chế tạo ra càng nhiều hàng hóa, có thể giao thương với các chư thiên lớn khác. Dân chúng có thể xin vào đốc tạo xưởng để làm việc, số tiền mà họ kiếm ra đều sẽ nhờ vào sức lao động, từ đó cũng sẽ không sinh lòng xấu xa nữa.
Tư Vân Hương tiếp tục nói:
- Các ngươi còn phải mở mang dân trí, xây dựng và mở thêm nhiều học viện học cung hơn. Đợi đến khi học vấn của dân chúng cao rồi, tiền tài cũng sẽ tự khắc nhiều lên, mà của cải cũng càng ngày càng nhiều.
Chúa tể Tỉnh Nguyên do dự một hồi rồi mới nói:
- Thật không dám giấu diếm, Tinh Nguyên Thiên của ta không phải là một vùng đất trù phú giống như Diên Khang, cũng không có nhiều anh kiệt, việc mở xưởng đúc đạo và học viện học cung khó mà làm được.
Tư Vân Hương mỉm cười, đôi mắt cong cong:
- Diên Khang sẽ giúp đỡ ngươi. Diên Khang của ta có thợ lành nghề, cũng có học viện học cung. Nếu như để bọn họ tới nơi đây giúp các ngươi xây dựng càng nhiều đốc tạo xưởng, mở được càng nhiều học viện học cung, vậy thì không đến mấy chục năm sau, Tinh Nguyên Thiên của các ngươi cũng sẽ có đủ nhân lực và tài lực như Diên Khang hiện giờ. Thế nhưng, Diên Khang cũng sẽ không giúp miễn phí.
Nàng nói đầy ẩn ý:
- Khoản nào cần phải chỉ tiêu thì chúa †ể vẫn phải chỉ tiêu thôi.