Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2541 - Chương 2590: Uy Lực Của Một Sợi Dây Đàn

Chương 2590: Uy lực của một sợi dây đàn Chương 2590: Uy lực của một sợi dây đànChương 2590: Uy lực của một sợi dây đàn

Tỷ tỷ, thứ mà ngươi tu luyện cũng là Tái Cực Hư Không sao? Ngươi đàn được không?

Trong mắt điện chủ Hoan Hi lóe lên một tia sát ý. Nàng cười khúc khích, nói:

- Trên phương diện âm luật, ta không có nhiều thành tựu. Muội muội tốt, đợi lát nữa ngươi nhất định phải đàn một phúc, để tỷ tỷ nghe thử mới được.

Nguyệt Thiên Tôn cười nói:

- Đâu dám. Sát ý đỉnh điểm của Thương Quân là do Sát Đạo Khúc kia của ta đánh thức, mà vết thương trên người tỷ tỷ vẫn còn Sát Đạo của Thương Quân, ta chỉ sợ tỷ tỷ không kiên trì được đến lúc ta đàn xong đã mất mạng rồi.

- Nào cóiI Điện chủ Hoan H lạnh lùng nói.

Tân Mục nói với lão giả dẫn đường:

- Chẳng lẽ đạo huynh là một trong ngũ lão Phong Thứ? Liệu chúng ta có quen biết nhau không?

Lão giả kia vội vàng nói:

- Không dám! Thất công tử, ngũ lão Phong Thứ bọn ta chỉ là đám nhân vật nhỏ không đáng chú ý trong vũ trụ quá khứ, nào dám lọt vào mắt xanh của Thất công tử. Nhưng mà quả thật năm đó lão đại từng bị Thất công tử dạy dỗ một phen, chắc là do bọn ta quá hèn mọn, cho nên Thất công tử không nhớ rõ.

Tân Mục cười ha hả, trong lòng thầm nhủ:

- Đi đến tận đây rồi mà vẫn có thể gặp được kẻ thù ư? Rốt cuộc lúc quay về quá khứ, ta đã đắc tội với bao nhiêu người vậy? Chẳng lẽ nhân duyên của ta kém đến thế, không có lấy một người bằng hữu sao?

- Thất công tử, ngũ lão Phong Thứ còn được gọi là Thụ Hạ Bất Tử Quái, bao gồm huynh trưởng Phong Hóa Liên, lão nhị Hoàng Đường, lão tam Thương Nham Thúy, lão tử Yến Tú Các và lão út Lê Thứ, cũng chính là vị trước mặt đây.

Giọng nói của điện chủ Hoan Hỉ vang lên:

- Năm lão quái này vẫn luôn sống dưới gốc cây thế giới, lúc nào cũng kè kè canh giữ cây thế giới, chỉ sợ tương lai vũ trụ hủy diệt sẽ không chiếm được vị trí, rất ít khi chủ động rời khỏi cây thế giới. Trong mấy kỷ nguyên vũ trụ đã qua, bất cứ lúc nào ngươi tới biên giới của cây thế giới cũng đều sẽ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Lão nhân Lê Thứ trong ngũ lão Phong Thứ bật cười, nói:

- Điện chủ nói đùa rồi. Bản lĩnh của bọn ta thấp kém, chắc chắn không cướp được của người khác, cho nên chỉ đành chiếm một chỗ trước, lúc đại kiếp hủy diệt vũ trụ ập đến, bọn ta mới thuận tiện lẻn đấn kỷ nguyên tiếp theo.

Tân Mục không hiểu lắm, bèn hỏi:

- Vậy thì vì sao ở kỷ nguyên này, năm vị lại rời khỏi cây thế giới, định cư trong Thiên Đình vậy?

Hắn liếc mắt nhìn quanh một lượt, sau đó thản nhiên nói:

- Thiên Đình này mô phỏng theo thành Ngọc Kinh Tổ Đình, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng. Theo những gì mà điện chủ Hoan Hỉ vừa mới nói, chắc hẳn năm vị đều là thế ngoại cao nhân không màng danh lợi, vì sao trong kỷ nguyên này lại để lòng khát vọng quyền lực chỉ phối?

Lê Thứ vội vàng nói:

- Thất công tử hiểu lầm rồi! Ngũ lão Phong Thứ bọn ta chính là năm con chuột nhắt nhát gan, làm sao có lòng khát vọng quyền lực được? Không dám, không dám! Bọn ta chỉ thấy nơi này còn trống, cho nên mới tạm thời ở đây, không hề có ý định chiếm cứ làm của riêng. Đến khi chủ nhân quay về, bọn ta nhường lại là được.

Mặc dù hắn trông có vẻ rất giống một lão nhân tốt bụng, thế nhưng những người có mặt ở đây đều là nhân vật trải qua biết bao sóng gió, làm gì có chuyện không biết suy nghĩ thật của ngũ lão Phong Thứ là gì.

Hạo Thiên Đế cười nói:

- Chẳng qua ngũ lão thấy Di La Cung vẫn chưa giáng xuống vũ trụ này, hơn nữa chủ nhân Di La Cung cũng lánh đời không xuất hiện, cho nên mới chiếm tiên cơ trước. Vả lại, cường giả của vũ trụ này không nhiều, cho nên ngũ lão mới sinh lòng khát vọng quyền lực, tự cho rằng có thể nắm giữ càn khôn, thực hiện tham vọng một đời. Ai mà chẳng có loại tâm tính này, việc gì mà không dám thừa nhận?

Lê Thứ cười ha hả, lắc đầu rồi nói:

- Bọn ta là năm con chuột nhắt, chỉ biết đào hang trốn chui trốn lủi dưới gốc cây thế giới nào dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy. Bọn ta chỉ muốn tìm một nơi nương thân mà thôi. Nếu như ai có thể ban cho chút cơm ăn, vậy thì bọn †a sẽ mang ơn người đó.

Đôi mắt Hạo Thiên Đế sáng lên:

- Ta có thể cho các ngươi một nơi nương thân!

Lê Thứ liếc hắn một cái, cười ha hả nói:

- Tiểu ca nói đùa rồi, ngươi không làm chủ được.

Hạo Thiên Đế sa sâm mặt mày, hừ một tiếng.

Lê Thứ dẫn theo bọn họ tới Lăng Tiêu Điện của Thiên Đình. Lúc này đây, Lăng Tiêu Điện đã bị san bằng, chỉ còn lại một tế đàn khổng lồ, bên trên tế đàn có bốn lão giả đang ngồi xếp bằng, xung quanh đều là những cường giả tiền sử lẻn qua từ cây thế giới.

Lê Thứ cười nói:

- Chư vị, ngũ lão Phong Thứ bọn ta còn chẳng có lấy một cung điện tử tế, điều này chứng tỏ bọn ta chỉ tạm thời ở đây, không hề có chút suy nghĩ danh lợi nào.

Tân Mục nhìn đống thần khí hạng nặng lúc nào cũng nhắm vào bọn họ ở khắp xung quanh, bọn họ đi tới đâu, những trọng khí này lập tức hướng về phía đó. Tân Mục không nhịn được mà khen ngợi:
Bình Luận (0)
Comment